Khi Ngụy Thư tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Xung quanh se lạnh, trước mắt cô là trần nhà trắng muốt vô cùng chói mắt trong bệnh viện, trên mặt cô đeo mặt nạ oxy, bên tai là tiếng máy móc hoạt động.
Ngụy Thư vươn tay, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.
Tiếng chuông báo động lập tức vang lên.
Lần trước cũng vậy.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, cô đã được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, sau khi cấp cứu thành công cô được chuyển đến phòng ICU, kết quả là chưa đầy nửa ngày mặt nạ dưỡng khí đã bị cô tháo ra.
Xuống giường nhảy nhót mà cũng không bị thở hổn hển.
Vì Ngụy Thư, bệnh viện này đã nhiều lần tạo nên huyền thoại trong giới y học.
Bác sĩ ở đây cũng rất hoan nghênh cô.
Lần này lại không, các bác sĩ đều đến và phàn nàn: “Lần này muộn quá, ngủ tận ba ngày. Lần trước nửa ngày đã xuất viện, tôi còn tưởng rằng lần này cô ấy có thể phá Kỷ lục Thế giới Guinness xuất viện trong vòng một giờ cơ.”
“...”
Bọn họ qua đây kiểm tra tượng trưng một lúc, cầm hồ sơ bệnh án nói với Ngụy Thư: “Hôm nay cô có thể xuất viện rồi.”
“...”
Bác sĩ điều trị chính đã viết trên này: “Chúng tôi chuyển cô đến phòng bệnh thường trước, sau khi nghỉ ngơi cô có thể xuất viện.”
Y tá đến đỡ cô từ giường xuống ghế ngồi.
Ngụy Thư còn định cúi đầu đi giày, nhưng lại bị y tá đè lên ghế: “Cô có thể có chút tự giác của một bệnh nhân được không?”
“...”
Ngay khi y tá đẩy cửa ra thì thấy hành lang bên ngoài phòng ICU chật kín người.
Cô nhìn lướt qua.
Tầm mắt của Ngụy Thư cuối cùng dừng lại ở một người đàn ông.
Mục Vân Ế mặc sơ mi trắng, quần tây, dáng người cao ráo, bàn tay nắm chặt một chiếc điện thoại di động.
Đôi mắt đen láy sáng ngời, khi nhìn người khác đa phần đều là vẻ lạnh lùng không cảm xúc.
Đã qua vài ngày, anh dường như đã thay đổi, lại dường như chẳng thay đổi gì.
Ngụy Thư nhấc chân gọi hắn: “Mục Vân Ế, sao anh lại ở chỗ này?”
Mục Vân Ế ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận đánh giá một lượt: “Nhìn xem vị bà chủ đã chặn WeChat của tôi sao lại vào viện rồi.”
“...”
Ngô Vũ thấy trạng thái tinh thần của Ngụy Thư khá tốt cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, lần trước chẳng phải cũng thế này sao, mỗi lần đều có thể khỏe như vâm đi ra khỏi phòng ICU.”
“...”
Ngụy Thư được đẩy vào phòng bệnh thường.
Ngô Vũ chạy đi làm thủ tục xuất viện cho cô, còn Mục Vân Ế ở lại bên cạnh cô.
Khi các bác sĩ rời đi, cả phòng chỉ còn lại hai người.
Mục Vân Ế kéo một chiếc ghế ngồi xuống, người đàn ông có vòng eo thon chân dài, anh ngồi xuống khiến chiếc ghế trông nhỏ hẳn.
“Hệ thống đã cho tôi biết về tình hình của cô, nó nói...”
“Cô bị nghèo đến mức ngất đi.”
Ngụy Thư: “...”
Ngay khi Ngụy Thư đang cạn lời không thèm để ý anh, điện thoại di động của Mục Vân Ế đột nhiên đổ chuông.
Anh liếc nhìn cô, đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này hệ thống cũng xuất hiện: [Công năng mới đã được cập nhật, cô có muốn thử không?]
Ngụy Thư: “Công năng mới gì cơ?”
Hệ thống: [Đang tải xuống cho cô, hí hí hí...]
Ngụy Thư: Hí hí hí???
Không lâu sau.
Tất cả nhịp tim xung quanh bệnh viện này Ngụy Thư đều có thể nghe được, dường như bên tai cô liên tục truyền đến tiếng thông báo tiền vào tài khoản.
Ngụy Thư trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc: “Chẳng phải là ở bên ngoài khách sạn sao? Tại sao tôi lại có thể nghe được nhịp tim ở đây?”
Hệ thống: [Hệ thống đã được nâng cấp. Kể từ hôm nay, nhịp tim trong phạm vi 300m2 xung quanh cô đều có thể biến thành tiền vào tài khoản của cô.]
Ngụy Thư:!!!!!
“Bất cứ ai?”
Hệ thống: [Đúng, bất cứ ai.]
Bất cứ ai trong phạm vi 300m2.
Như này có thể kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với ở trong khách sạn.
Hệ thống: [Xét thấy tốc độ kiếm tiền của cô đã tăng lên, độ khó cũng sẽ được nâng cao. Xin hãy tích lũy 20 tỷ nhân dân tệ trong vòng một năm.]
“...”
Hệ thống: [Đồng thời, vì nâng cấp hệ thống tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nên trong tháng này cô cần dành năm tiếng mỗi ngày ở cùng Mục Vân Ế.]
Ngụy Thư: “Tại sao?!!”
Hệ thống: [Anh ấy đã ngắt kết nối với hệ thống, nhưng anh ấy vẫn còn nhiệm vụ học tập cần phải hoàn thành, vì vậy cần cô làm người trung gian.]
“...” Ngụy Thư hỏi: “Ngắt kết nối? Cậu có xung đột với anh ta?”
Hệ thống: [Đã xung đột từ lâu.]
Trong vòng một tháng, phải ở cùng Mục Vân Ế năm tiếng mỗi ngày.
Nếu như là trước đây thì không khó.
Nhưng hiện tại anh đã là đại thiếu gia nhà họ Mục, cô làm gì có lí do để yêu cầu anh chứ? Ngay khi cô đang nắm chặt quần áo bệnh nhân cố gắng nghĩ cách thì Mục Vân Ế quay lại.
Bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, Ngụy Thư dứt khoát hỏi thẳng: “Trước kia anh ở chỗ tôi ăn chùa uống chùa ở chùa, bây giờ tôi có thể...”
Giọng cô yếu dần: “Cũng làm thế với anh không?”
Mục Vân Ế: “Hử?”
Ngụy Thư: “Chính là... trong tháng này, mỗi ngày anh phải ở bên cạnh tôi năm tiếng.”
Cô đã nghĩ ra được nên giải thích với anh thế nào rồi.
Chỉ cần ụp nồi cho hệ thống là được!
Nếu không được nữa thì.
Mục Đình hại cô bị lộ vị trí khách sạn, vậy thì hãy để tổ tông nhà họ Mục là anh chịu trách nhiệm!
Nhưng người đàn ông chẳng hỏi gì, chỉ khẽ gật đầu: “Được.”
“...”
“Cô dọn đến ở cùng với tôi.”
Ngô Vũ làm xong thủ tục xuất viện trở về, vừa vào cửa liền kéo Ngụy Thư còn đang ngơ ngác hỏi: “Em làm sao vậy? Em xuất viện rồi, không vui sao?”
Mục Vân Ế liếc anh ấy một cái: “Có thể đi rồi sao?”
“Đúng vậy.” Ngô Vũ nhìn bọn họ đang mắt đối mắt, bầu không khí có vẻ kỳ lạ: “Hai người làm sao vậy?
Ngụy Thư hoàn hồn, “À, chúng ta đi thôi.”
Sau khi thay quần áo, Ngụy Thư theo bọn họ ra khỏi bệnh viện.
Có một chiếc ô tô đậu bên ngoài, mang biển số 8888, thân xe được thiết kế hình giọt nước, dùng ngón chân nghĩ thử cũng biết chiếc xe này vô cùng đắt tiền.
Mục Vân Ế đi tới, mở cửa xe.
Ngụy Thư trợn mắt nhìn, cũng đi qua đó.
Ngô Vũ đi theo phía sau kinh ngạc: “Ngụy Thư, sao em đã trở nên giàu như vậy rồi?”
Ngụy Thư nhìn Mục Vân Ế, chỉ vào anh: “Xe này là của anh ta.”
“...”
Ngô Vũ giật mình: “Chẳng phải anh ta là vệ sĩ của em sao?”
Ngụy Thư vừa định trả lời thì thấy người đàn ông ở bên cạnh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ nhỏ màu vàng kim, nhét vào tay anh ấy: “Hân hạnh được làm quen, tôi tên là Mục Vân Ế, Phó Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Mục.”
Ngô Vũ: What???
Ngụy Thư ở bên cạnh cũng há hốc miệng: “Phó Chủ tịch?”
Chộ ôi đỉnh đấy, đỉnh đấy.
Hoàng đế quả nhiên rất đỉnh, nhanh như vậy đã ngồi lên được vị trí cao trong tập đoàn rồi.
Sau khi lên xe.
Ngụy Thư nói với Ngô Vũ: “Anh về giúp em làm một hợp đồng mới, em muốn tái ký với công ty.”
Ngô Vũ: “Bây giờ em có thể trở lại rồi sao?!”
“Haizz.” Cô thở dài: “Các phóng viên đã lật tung chỗ ở của em rồi, em cũng chỉ có thể trở lại thôi.”
“...”
Cửa sổ xe đóng lại.
Ngụy Thư quay đầu, bỗng dưng chạm phải ánh mắt của Mục Vân Ế.
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu.
“Ngụy Thư.” Anh đột nhiên nói: “Tại sao lại muốn ở cùng với tôi?”
“...”
Mục Vân Ế: “Chẳng phải cô rất muốn đuổi tôi đi, còn muốn tôi đi tìm đám con cháu của mình sao?”
Ngụy Thư vẫn lặng im không nói gì.
“Hôm đó cô đưa tôi ra ngoài, nói là muốn tôi giúp cô.” Anh nói: “Nhưng trên thực tế, cô đã sớm biết gia tộc tôi sẽ xuất hiện ở đó.”
“Không nói không rằng xoay người rời đi, còn liên tục để tài xế đi vòng vèo, không cho tôi đi theo.”
Ngụy Thư cúi thấp đầu.
“Cắt tóc của tôi, thay đồ của tôi.” Yết hầu của anh hơi chuyển động lên xuống: “Tôi tưởng cô sẽ dẫn tôi đi làm quen với quy tắc nơi đây.”
“...”
“Thế nhưng cô làm vậy lại là để vứt bỏ tôi.”
Ngay khi Ngụy Thư muốn nói chuyện, người đàn ông đã nắm lấy cằm cô, ép cô quay mặt về phía anh.
“Nói thử xem.” Anh nhìn cô chằm chằm: “Ngày trước thì đối xử với tôi như vậy, tại sao bây giờ đột nhiên lại muốn về nhà với tôi?
“...”
“Tôi không hề nói là muốn về nhà với anh.” Ngụy Thư nhấn mạnh: “Tôi chỉ nói tôi phải ở bên anh năm tiếng mỗi ngày.”
Đôi mắt dài hẹp của người đàn ông hơi nheo lại, anh tiến lại gần hơn, hơi thở mạnh mẽ mang theo hormone nam tính của anh cũng ập đến trong tích tắc.
[Nhịp tim của người đàn ông là 78 nhịp/phút, thành công nhận được 78 tệ vào tài khoản.]
“Ngụy Thư, cô cho rằng tôi không hiểu “lời ẩn ý” sao?”
“...”
Ngụy Thư nhất thời không nói nên lời. Trời ạ, mấy ngày không gặp, anh còn biết cả ý nghĩa của “lời ẩn ý” rồi.
Hai tay cô bị anh kẹp chặt, cằm cũng bị anh nắm lấy, Ngụy Thư căn bản không thể nhúc nhích.
Cô giãy dụa: “Tôi, tôi thật sự không phải mà!”
Trong nháy mắt, cô nghĩ ra rồi.
Cô đã bị hệ thống đẩy lên thuyền giặc rồi!
Ngày trước, cô còn bày đủ trò để trêu chọc anh, ép anh đi.
Bây giờ, người đàn ông này muốn đưa cô về nhà để từ từ tính toán!
Ngụy Thư nắm lấy cổ tay anh kéo về phía sau, suýt chút nữa đập đầu vào cửa kính xe.
Thấy vậy, Mục Vân Ế vội vàng buông tay ra, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Đừng nhúc nhích, tôi chỉ hỏi mà thôi. Nếu cô lại làm thế, tôi sẽ không đưa cô về nhà nữa.”
“...”
“Tôi không muốn.” Ngụy Thư khóc không ra nước mắt: “Tôi không muốn về nhà với anh!”
Trong lúc giằng co, cô vô tình chạm phải vật gì đó, người đàn ông nhíu mày, vội vàng rút tay ra.
Ngụy Thư cũng dừng lại.
“Anh sao vậy?” Cô nhìn sang: “Sao sắc mặt anh khó coi thế này?
Mục Vân Ế dịch sang bên kia: “Không sao.”
[Nhịp tim của người đàn ông là 93 nhịp/phút, thành công nhận được 93 tệ vào tài khoản.] Tim anh đập ngày càng nhanh.
Khi con người ta hồi hộp thì tim mới đập nhanh như vậy.
Ngụy Thư lại gần hơn, trong lòng đang nghĩ vừa nãy mình đã chạm vào chỗ nào của anh: “Có phải tôi đã chạm vào vết thương của anh không?”
“Không.”
Mục Vân Ế vô thức rụt tay lại.
Cô nhìn thấy rồi.
Có một vết sẹo dài dưới ống tay áo của người đàn ông.
Là vết mới.
“Anh đánh nhau à?” Ngụy Thư nói: “Anh đánh nhau với ai? Mục Đình sao?”
“Không phải.”
Cô tiến lại gần mới nhìn thấy, khóe miệng anh cũng có chút bầm tím, nhưng không quá rõ, không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được gì.
“Mục Vân Ế! Rốt cuộc thì anh đánh nhau với ai vậy? Chẳng phải tôi đã nói với anh là không được đánh người ở nơi này sao!”
Mục Vân Ế im lặng không nói.
Ngụy Thư sốt ruột: “Anh có nghe thấy tôi nói không đấy?”
Có lẽ là bị nói đến phát phiền, người đàn ông bất ngờ tóm gáy cô đẩy về phía trước.
Ngụy Thư không kịp phản ứng, vô tình sượt qua mũi anh.
Khuôn mặt cô được phản chiếu trong đôi con ngươi đen láy của người đàn ông, giọng nói anh khàn đi, nhưng giọng điệu lại chẳng tốt chút nào: “Cô cho rằng tôi vì bản thân mình sao?”
Ngụy Thư nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì là vì ai?”
Anh buông cô ra, ngả người ra sau, chỉ để lại cho cô sườn mặt của mình.
Ngụy Thư tưởng anh tức giận không muốn nói, nhưng sau đó lại nghe được anh khẽ mắng.
“Nữ nhân ngu ngốc.”
-----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Vân Ế: “Cô ấy vậy mà lại muốn về nhà với tôi!!! Đây là chuyện tốt gì từ trên trời rơi xuống thế!!!”
Muộn mất rồi, tôi đã đánh giá quá cao tốc độ gõ phím của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT