WeChat đáng thương của Mục Vân Ế cứ như vậy bị Ngụy Thư kéo vào danh sách đen.

Còn bên này.

Mục Vân Ế không nhận được thêm tin gì từ cô nữa, anh ngồi ở vị trí cao nhất của nhà họ Mục, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mục Đình.

“Ngụy Thư không muốn người khác biết nơi ở hiện tại của cô ấy.” Người đàn ông chậm rãi nói: “Thế nhưng cậu lại dám chạy đến trước mặt người ta.”

“...”

“Cậu thích cô ấy thế à?”

Ngay từ đầu Mục Đình đã không ưa người đàn ông này rồi.

Trước thì mặc long bào xuất hiện trong khách sạn của Ngụy Thư, sau lại thành vệ sĩ cho cô, giờ lại trở thành tổ tông chó má gì đó từ ngàn năm trước của nhà họ Mục.

Chuyện hoang đường vô lý như vậy mà cũng xảy ra được.

Mục Đình hoài nghi, phải chăng chính mình vẫn chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ.

“Hỏi cháu đấy, sao lại không biết phép tắc thế hả!” Ông Mục dùng gậy chọc chọc chân Mục Đình: “Trả lời đi.”

“Ông nội!” Mục Đình chỉ vào vết thương còn chưa lành trên cánh tay mình: “Lúc ở khách sạn người đàn ông này đánh cháu tróc cả một lớp da. Ông không đau lòng cho cháu trai ông sao, còn nói giúp anh ta!”

Mục Đình chỉ Mục Vân Ế, vặn hỏi: “Còn hỏi tôi sao. Thế anh thì sao? Anh có quan hệ gì với cô ấy?”

Anh ta chỉ vào vạt áo Mục Vân Ế: “Trong bữa tiệc tối nay, tôi đã thấy anh lén lấy trộm kẹp tóc ở trên tóc cô ấy giấu vào cạp quần, rốt cuộc anh có âm mưu gì?”

Mục Vân Ế thò tay ra sau eo, từ từ rút ra một chiếc kẹp tóc nữ.

“Ồ, cậu nói cái này à.”

Người đàn ông biếng nhác ngước mắt: “Tôi lén lút khi nào, là cô ấy tặng tôi.”

“...?”

“Ngược lại là cậu đấy, lén lút nhìn trộm chúng tôi làm gì?”

Mục Đình trợn trắng mắt xem thường: “Anh thích cô ấy như vậy mà lại nỡ để cô ấy về nhà một mình? Anh có biết con gái đi một mình nguy hiểm như nào không?”

Mục Vân Ế định phản bác mình không thích cô ấy, nhưng bị nửa câu sau của anh ta thu hút sự chú ý: “Nguy hiểm? Xe của tôi đi theo sau cô ấy cả chặng đường, cậu nói nguy hiểm cái gì?”

“Nguy hiểm nhất chính là anh đấy!” Mục Đình lẩm bẩm: “Không biết ở đâu nhảy ra một lão yêu quái, còn mạo nhận là tổ tông nhà họ Mục.”

Trong nháy mắt, ánh đèn trong phòng dường như tối đi mấy phần.

Không biết từ khi nào Mục Vân Ế đã bước tới trước mặt Mục Đình, vươn tay bóp chặt cổ anh ta, hung tợn nói: “Cậu có tin tôi làm cho nhà họ Mục tuyệt hậu ngay bây giờ không.”

“...”

Ông Mục sợ hãi, run run rẩy rẩy đứng lên: “Bệ hạ, Bệ hạ!”

Mục Vân Ế giảm bớt lực trên tay, nhưng lại chỉ đủ để Mục Đình hô hấp, trông anh ta gian nan như con cá mắc cạn.

“Mục Đình, sau này tránh xa cô ấy một chút.” Anh nói: “Một người đàn ông làm việc không chín chắn thì lấy gì bảo vệ người phụ nữ của mình?”

Cần cổ yếu ớt của Mục Đình bị Mục Vân Ế tóm lấy, thế nhưng lại quật cường không sợ chết: “Anh nghĩ anh sống lâu thì chín chắn à, lão yêu quái!”

Một tiếng nôn khan vang lên.

Mục Vân Ế: “Tôi già hay không cần cậu quan tâm à?”

Mục Đình: “Lão quái vật ngàn năm!”

Lại một tiếng nôn khan nữa.

Ông Mục không thể tiếp tục đứng nhìn nữa, vội túm lấy vạt áo Mục Vân Ế: “Bệ hạ, Đình Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Mục Vân Ế buông anh ta ra.

Mục Đình vừa được buông ra thì liên tục nôn khan, sau đó lại là một trận ho khan kịch liệt.

Mục Vân Ế quay lại ghế ngồi: “Nói chuyện chính trước.”

Ông Mục bên cạnh ngay lập tức đưa ra phần tài liệu mà anh đang nhắc tới: “Tôi đã loan tin tức ngài là đại thiếu gia nhà họ Mục ra bên ngoài rồi, tin rằng người của gia tộc họ Mục sẽ biết nhanh thôi.”

“Ừ, sau đó tôi sẽ tiếp quản công ty.”

“Tiếp quản, tiếp quản.” Mục Đình không còn nôn khan nữa, bắt đầu cười nhạo: “Cái tên cổ đại nhà anh đánh nhau thì còn được, tiếp quản công ty á? Tôi còn sợ anh làm công ty đóng cửa luôn mất.”

Mục Vân Ế bị chính con cháu mình cười nhạo: “Tên nhóc này, ném ngươi về thời đại của Cô thì ngươi mới biết cái gì gọi là sinh tồn ác liệt.”

“Có gan thì anh ném đi!”

“Cậu chẳng phải là ‘giống’ đấy sao?”(1)

(1) Từ gốc 种: vừa có nghĩa là “gan góc, dũng khí” vừa có nghĩa là “giống loài”, tác giả chơi chữ.

“...”

Mục Đình vuốt cổ mình, tức đến nỗi nằm dài ra sô pha, không thèm nói thêm một câu nào nữa.

Mục Vân Ế cũng mặc kệ cậu.

WeChat bị Ngụy Thư kéo vào danh sách đen, anh lại miệt mài đăng ký tài khoản QQ, tiếp tục gửi tin nhắn kết bạn cho cô.

Lúc nhận được tin nhắn QQ của Mục Vân Ế, Ngụy Thư thật sự cảm thấy vô cùng khó hiểu.(2)

(2): Câu gốc là cụ già xem điện thoại (老爷爷看手机), là một meme ở bên Trung.

Tin nhắn anh gửi cho cô là...

“Mục Vân Ế, Mục đại thiếu gia.”

Ủ ôi.

Lại còn Mục đại thiếu gia, tôi là Ngụy đại lão gia đây này!

Cút con mẹ anh đi!

Ngụy Thư lại kéo tài khoản của anh vào danh sách đen.

Nằm trên giường quá mức nhàm chán, cô mở app “Cẩu Mệnh Nhân sinh” lên.

Phần mềm lẳng lặng ghi chép tình hình nhịp tim từng vị khách, góc trên bên trái màn hình còn ghi số tiền, mỗi giây đều đang nhảy nhót không ngừng.

Rõ ràng là từ sau khi Mục Vân Ế không còn ở khách sạn, dãy số này tăng lên rất nhanh, cũng không bị tiếng thông báo trừ tiền làm phiền nữa.

Khi anh còn ở đây.

Cô luôn bị trừ tiền.

Nhưng đám anh em mà anh đưa đến lại rất tốt, có lẽ là vì tuổi nhỏ ham chơi, cho nên nhịp tim bọn họ còn nhanh hơn các vị khách khác.

Với tốc độ bây giờ, cô chỉ cần ở khách sạn này hai đến ba tháng thì sẽ không bị vây ở xó này, thường xuyên lo lắng có người bên ngoài phát hiện nữa.

Đúng lúc này bên ngoài bỗng có tiếng ầm ĩ, như có ai đó đang tiến vào.

Tiểu Mỹ lớn tiếng: “Không được chụp ảnh, các người không được phép chụp ảnh.”

Lương Húc tức giận đến nỗi gào khản cả giọng, “Bây giờ chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, phiền các anh cất máy ảnh. Này, này, này, anh chụp tôi làm gì hả?”

Âm thanh của hệ thống vang lên: [Tình huống khẩn cấp, khách sạn xuất hiện rất nhiều người lạ, quấy nhiễu nghiêm trọng đến hệ thống công tác, hãy mau chóng xử lý.]

Một lúc sau.

Hệ thống: [Tình huống khẩn cấp chưa được xử lý kịp thời, tài khoản bị trừ một tỉ, xin hãy mau chóng xử lý.]

Ngụy Thư: “Cái gì?”

Một luồng khí lạnh bỗng dâng lên chạy dọc theo sống lưng cô.

Ngụy Thư chạy nhanh ra khỏi phòng, chạy thẳng vào thang máy đi xuống tầng một.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Ngụy Thư liền bị một nhóm phóng viên vây quanh.

Một rừng máy ảnh và micro chĩa vào cô giống như bao vây thành lũy, ánh đèn flash không ngừng chớp tắt chiếu sáng khuôn mặt cô.

“Ngụy Thư, tại sao cô lại trốn trong khách sạn này?”

“Khách sạn này ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, tại sao cô lại không chọn khách sạn ở trung tâm thành phố?”

“Xin hỏi lí do cô giải nghệ là gì? Có người nói cô mắc bệnh nan y, cần phải ở đây điều dưỡng sức khỏe, nhưng hôm qua cô vẫn có mặt tham dự một buổi tiệc, có vẻ như không có vấn đề gì lớn cả, vậy sự thật là gì thưa cô?”

“Xin hỏi cô có quan hệ gì với Mục Đình? Có phải cô giải nghệ vì anh ta không?”

“Ngụy Thư, cô có nghĩ đến việc trở lại không?”

...

Một đống câu hỏi liên tiếp kéo đến dồn dập, khiến cô như muốn ngất đi.

Âm thanh của hệ thống không ngừng vang vọng bên tai.

[Tình huống khẩn cấp chưa được xử lý kịp thời, tài khoản bị trừ một tỷ.]

[Tình huống khẩn cấp chưa được xử lý kịp thời, tài khoản tiếp tục bị trừ ba tỷ.]

...

Ngụy Thư không còn thời gian để quan tâm hệ thống nữa rồi, từ trong đám người đang chen chúc không kẽ hở lách ra ngoài.

Lương Húc cùng Tiểu Mỹ và các nhân viên khách sạn khác đều nhanh chân chạy theo sau cô.

Trên tay mỗi người còn cầm theo chảo và xẻng inox.

Dụng cụ nhà bếp cần gì có nấy.

Ngụy Thư nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao các người lại tìm ra nơi này?”

Một vị phóng viên nói: “Nếu cô cùng Mục Đình không có quan hệ gì, chúng tôi cũng không thể tìm ra nơi này.”

Quả nhiên.

Lần trước Mục Đình đến đây chắc chắn đã bị tay săn ảnh chụp được.

Ngụy Thư chỉ vào cổng khách sạn, ngực phập phồng lên xuống mãnh liệt, nói “Các người đi ra khỏi đây đã, không cần biết là muốn phỏng vấn hay cần giải đáp, đều rời khỏi khách sạn của tôi đã!”

Khách bên trong khách sạn lục tục kéo qua bên này hóng hớt.

Người đến đây càng lúc càng nhiều, Ngụy Thư sắp không chống đỡ được rồi.

“Tôi là bà chủ của khách sạn này.” Cô nói: “Các người đến đây hôm nay đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến trật tự của khách sạn, tôi có quyền kiện các người.”

Trong nhóm có một vị phóng viên thuận thế vặn hỏi: “Cô nói đây là khách sạn của cô, xin hỏi có chứng cứ gì không? Có thể lấy ra cho chúng tôi xem không?”

Anh ta vừa hỏi, tất cả mọi người đều trở nên kích động.

Câu hỏi này nghe thì có vẻ là đáp lại câu nói trước đó của Ngụy Thư.

Nhưng thực tế, bọn họ muốn hỏi khách sạn này liệu có phải của một vị kim chủ nào đó, ví dụ như Mục Đình, tặng cho cô không.

Ngụy Thư nhất thời không biết nên trả lời sao.

Lúc trước cô nghe lời hệ thống tiếp nhận khách sạn này, người ở đây cũng mặc nhận cô chính là chủ của khách sạn.

Nhưng giờ cô kiếm đâu ra chứng cứ chứng minh cô là chủ khách sạn đây?

Hệ thống xuất hiện: [Chú ý! Giấy chứng nhận quyền sở hữu ghi tên cô, có thể chứng minh quyền sở hữu hợp pháp của cô. Nhưng mời cô đuổi những người không phận sự này đi ngay lập tức, nếu không tài khoản sẽ tiếp tục bị trừ tiền.]

Không lâu sau.

Hệ thống: [Tình huống khẩn cấp chưa được xử lý kịp thời, tài khoản bị trừ ba tỷ.]

Bảo vệ khách sạn vừa đến, thuận lợi đuổi cổ bọn họ ra khỏi khách sạn.

Hệ thống: [Tình huống khẩn cấp chưa được xử lý kịp thời, tài khoản bị trừ năm tỷ.]

Đầu óc Ngụy Thư chết lặng luôn rồi.

Hệ thống: [Xin lỗi, hiện nay số dư khả dụng của tài khoản là âm tiền.]

Ngụy Thư: ...Âm tiền?

Ba giây trôi qua.

Ngụy Thư cảm thấy đầu váng mắt hoa, mọi vật trước mắt trở nên mờ ảo, âm thanh xung quanh như nước chảy, càng ngày càng xa vời.

Hô hấp của cô trở nên khó khăn.

Cảm giác ngất xỉu được đưa vào bệnh viện giống trong hồi ức đang cuồn cuộn ùa về, không thể kìm lại.

“Giúp tôi.” Ngụy Thư thở hắt, mồ hôi lạnh chảy xuống, “Đuổi bọn họ đi mau lên.”

Xa xa.

Thuộc hạ của Mục Vân Ế từ khu trò chơi ở đầu bên kia chạy tới, khiêng đám phóng viên ra ngoài.

Tiểu Mỹ đỡ lấy Ngụy Thư đang nghiêng ngả, sốt ruột hô to: “Bà chủ, người cô nóng quá, cô bị sao vậy?”

Lương Húc nhanh chân mang một cái ghế đến cho cô ngồi xuống, “Bà chủ, cô đừng làm tôi sợ, môi cô trắng bệch cả rồi.”

“Bác sĩ, gọi bác sĩ mau lên!”

“Bác sĩ đến rồi, tránh ra! Bà chủ ngất xỉu rồi!”

“...”

Lúc chỉ còn sót lại chút ý thức, Ngụy Thư ấn gọi cho Mục Vân Ế.

Điện thoại đã được kết nối.

Cũng đúng lúc này.

Âm thanh của hệ thống vang lên: [Công năng mới đang được gấp rút tải lên, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.]

------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Thư: “Không ngờ rằng còn có thứ càng hao tiền tốn của hơn cả người đàn ông hao tiền tốn của kia.

Hệ thống: Hu hu hu, cô là người khó giúp đỡ nhất trong số những người tôi từng giúp đấy.

[9 giờ tối nay có chương mới. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai người sắp bắt đầu sống chung với nhau rồi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play