Ngọn đèn chùm bằng pha lê trên trần nhà vừa to vừa sáng, bao phủ Mục Vân Ế ở giữa, dáng người anh cao lớn, khí thế cũng vô tình được phóng đại.
Mục Vân Ế cứ thế đứng trước mặt tất cả mọi người, hơi cúi thấp người xuống, nắm tay đỡ ông dậy: “Không cần hành lễ lớn như vậy đâu, bình thân.”
Mọi người:???
Nhưng ông Mục lại cực kỳ phối hợp đứng dậy, nói: “Tạ Bệ hạ.”
Mọi người:???
Ngay cả Ngụy Thư cũng sững sờ.
Mục Đình ở bên cạnh cũng sửng sốt không nói nên lời, anh ta nhìn bàn tay vừa bị ông đẩy ra, vẻ mặt như bị sét đánh.
Ông được người đỡ từ từ đứng dậy.
Mục Đình vội vàng chạy tới: “Ông ơi, sao ông lại có thể gọi người đàn ông này là, là Bệ hạ chứ?” Ông Mục liếc anh ta một cái, bỗng vươn tay túm lấy tóc của anh ta, hai vai run lên vì tức: “Cái tên nghiệp chướng này, đây là tổ tông của nhà họ Mục đấy.”
Ông lão gõ gậy xuống nền nhà: “Tổ tông sống.”
“...”
“Còn không mau dập đầu hành lễ với tổ tông.”
Mục Đình ngây người, chỉ vào Mục Vân Ế: “Ông nội, nếu đây là tổ tông của nhà họ Mục chúng ta, vậy thì phần mộ tổ tiên của chúng ta chẳng phải là...”
Anh ta bị ông Mục gõ mạnh vào đầu. “Nghiệp chướng! Gì mà phần mộ tổ tiên! Ngài ấy vẫn còn sống!”
Ông suýt quỳ quỳ xuống lần nữa: “Hoàng tổ tại thượng! Xin thứ tội cho sự vô lễ của tiểu bối.”
Những người ở cạnh vội vàng gọi ông: “Chủ tịch!”
“...”
Ngụy Thư vốn dĩ chỉ muốn đưa Mục Vân Ế ra ngoài thử vận may.
Dù sao thì chuyện khó có thể tưởng tượng được như xuyên không còn có thể xảy ra, vậy thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi con cháu đời sau của nhà họ Mục nhận ra Mục Vân Ế cả.
Chỉ là cái cảnh “tổ - cháu nhận nhau” thì hơi... quá mở mang tầm mắt rồi.
Cô lặng lẽ nhìn xung quanh, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đang bụm miệng.
Chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như vậy.
Ông Mục là ai?
Ông là người có địa vị cao nhất trong buổi tiệc hôm nay, Tập đoàn nhà họ Mục do một tay ông sáng lập đã phát triển thành tập đoàn bạc tỷ lẫy lừng chỉ sau 20 năm.
Năm nay ông 70 tuổi, tuy xương cốt không còn linh hoạt lắm nhưng tinh thần còn hơn cả một người đàn ông trung niên.
Nếu như nói ông bỗng dưng đầu óc không tỉnh táo thì không thể nào.
Mấy ngày trước còn tỉnh táo bình tĩnh làm một công ty phá sản, hôm nay sao có thể đột nhiên phát điên trước mặt Mục Vân Ế được.
Mọi người có mặt ở buổi tiệc đều nhìn Mục Vân Ế bằng ánh mắt như đang xem kịch.
Ông Mục kéo Mục Đình đến trước mặt Mục Vân Ế, kính cẩn nói: “Đứa cháu không hiểu chuyện này(1) vừa nãy có va chạm với Bệ hạ, xin Bệ hạ tha tội.”
(1) Từ gốc là “龟孙子”, vốn là “灰孙子”: chỉ thế hệ cách nhau quá xa, có thể đã đến đời chắt chút chít chụt chuỵt rồi.
Mục Đình nhìn ông nội mình với vẻ mặt không tin nổi, không hiểu nổi ông nội đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.
Điều này thật sự quá khó tin.
Thế nhưng ông lão lại không cảm thấy có gì cả, còn bắt anh ta phải xin lỗi Mục Vân Ế.
Thấy Mục Đình nhất định không chịu nói, ông liền dùng gậy đánh thẳng lên người anh ta, suýt đánh ngã anh ta: “Nghiệp chướng!”
Ngày càng có nhiều người đến vây xem.
Mục Vân Ế không thích cảnh tượng này, nói: “Tìm một nơi yên tĩnh hơn ngồi nói chuyện đi.”
Ông Mục vội cho người đi thu xếp.
Họ đến phòng VVIP của khách sạn.
Vừa ngồi xuống, ông Mục không nhịn được nói với Mục Vân Ế: “Sau khi tôi hôn mê, đã từng đến thời đại của ngài, từng nhận ơn huệ của ngài. Sau khi biết tôi là con cháu nhánh bên của nhà họ Mục, tôi vẫn luôn nhớ lời giáo huấn của ngài.
Lúc này, có hai người một già một trẻ, người già cứ liên tục gọi người trẻ là “ngài”.
Nghe ông lão tâm sự hồi lâu, Ngụy Thư cuối cùng cũng coi như đã hiểu ra.
Chuyện là ông nội nhà họ Mục này đây từng bị hôn mê một thời gian do tai nạn xe cộ.
Kết quả là, ông mơ thấy dáng vẻ oai hùng chiến đấu trên chiến trường của Mục Vân Ế và dáng vẻ bình tĩnh của anh trong triều đình.
Vào thời điểm đó, sau khi ông Mục nhận ra rằng mình là một linh hồn xuyên vào cơ thể của một ai đó, đã bình tĩnh chấp nhận sự thật này và bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong khoảng thời gian này, ông được Mục Vân Ế chỉ điểm, thành công xoay chuyển con đường kinh doanh và còn trở thành thương nhân giàu có một phương.
Kết quả là ông vô tình biết được họ tên và lý lịch của Mục Vân Ế lại hoàn toàn giống với một vị Hoàng đế cổ đại trong gia tộc mình.
“Mục Bạch, tự Vân Ế, năm mười sáu tuổi lên ngôi đã san bằng địch quốc, tạo nên chiến công hiển hách. Trong thời gian trị vì đã mở rộng lãnh thổ, trọng dụng người trung lương, cũng dùng cả kẻ nham hiểm.”
Khi đó, ông Mục tin chắc rằng mình đã xuyên về thời đại mà tổ tiên nhà họ Mục còn sống.
Sau đó, ông Mục tỉnh dậy. Ông khắc ghi cuộc kỳ ngộ này trong lòng không dám quên.
Cho đến vài năm trước, Mục Vân Ế đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của ông và nói rằng muốn ông chuẩn bị sẵn sàng, một thời gian nữa có thể anh sẽ đến thế giới này.
Ông Mục càng tin rằng giấc mơ ngày trước là có thật, người đó cũng vẫn đang còn sống.
Ông Mục: “Bệ hạ, tôi đã nghe theo lời dặn của ngài, bỏ trống thân phận đại thiếu gia nhà họ Mục.”
Ông lão nhìn về phía Mục Đình: “Đứa nhỏ Mục Đình này là cháu trai cả của tôi, nhưng cũng chỉ có thể gọi là nhị thiếu gia. Bệ hạ, ngài trông trẻ như vậy, thân phận đại thiếu gia sẽ càng phù hợp với ngài hơn.”
Mục Đình há hốc miệng, không thể tin nổi.
Hóa ra cháu trai cả là anh ta làm nhị thiếu gia bao lâu nay lại là để làm em trai cho...
Người đàn ông cổ đại này?
Ông Mục nói: “Công việc kinh doanh của công ty đã phát triển toàn diện, chỉ cần ngài muốn, tôi có thể giao chức Chủ tịch cho ngài ngay lập tức.”
“...”
Mục Đình không ngờ được người kế thừa chính thức là anh ta đây trong phút chốc trở thành một kẻ bị giáng chức.
“Ông nội, ông không nghĩ đến cảm giác của cháu sao?”
Giọng của Mục Đình yếu như muỗi kêu.
“Sao ông có thể chứng minh được anh ta là tổ tiên của nhà họ Mục chứ? Chuyện này quá mức khó tin, chẳng lẽ anh ta xuyên không sao?”
“Câm miệng!” Ông Mục lấy gậy đánh vào chân Mục Đình: “Mặt mũi của tổ tiên nhà họ Mục chúng ta, cháu cũng chỉ nhớ được có hai đời, hơn nữa trên gia phả cũng đã viết rõ ràng”.
Mục Đình bị đánh đến mức phải ngậm miệng.
Ngụy Thư, người đưa vị tổ tông này ra ngoài còn ngơ ngác hơn.
Khi cô còn đi học, Mục Vân Ế đã trở thành một hoàng đế khát máu với mưu mô thâm độc, dùng cả trung thần lẫn gian thần trong một không thời gian khác.
Trước kia khi nghe giới thiệu của hệ thống, Ngụy Thư vẫn chưa định hình được bộ mặt thực sự của người đàn ông này.
Bây giờ nghĩ lại những gì cô đã nói và làm trước mặt anh, cô cảm thấy rằng bản thân thực sự đang đùa với lửa.
Ngụy Thư nhìn tổ - cháu nhà họ Mục trò chuyện vui vẻ, cảm thấy bây giờ Mục Vân Ế cũng coi như đã về nhà, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, có vẻ như không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.
Ngụy Thư chậm rãi lùi về sau, nghĩ rằng mình không nên làm phiền họ.
Thế nhưng hành động này của cô đã bị Mục Vân Ế bắt được.
Người đàn ông nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô đi đâu vậy?”
Ngụy Thư: “Tôi về khách sạn.”
Mục Vân Ế đứng dậy: “Tôi về với cô.”
“Không thì hơn.” Ngụy Thư nói: “Anh cứ nói chuyện tiếp với họ đi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô thấy người đàn ông vẫn đi theo, hoảng sợ vội bỏ chạy.
Trong sảnh lớn tổ chức tiệc, vẫn có một đám người đang đợi, tất cả đều tò mò muốn biết chuyện tổ tiên và con cháy nhận nhau này rốt cuộc sẽ thế nào.
Thấy Ngụy Thư đột nhiên chạy ra, bọn họ liền chạy tới hỏi.
Ngô Vũ cũng đi tới: “Bà cô của tôi ơi, bọn họ nói gì trong đó vậy? Trời ạ, vừa rồi ông Mục quỳ xuống suýt chút nữa đã dọa chết anh rồi.”
Ngụy Thư không trả lời anh ấy, chỉ hờ hững nói: “Em phải về đây, anh mau gọi xe cho em đi.”
Ở trên xe.
Ngụy Thư dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Một tiếng sau, cô trở lại khách sạn.
Tiếng tim đập quen thuộc xộc vào màng nhĩ, nhưng cô lại giống như không nghe thấy gì cả, suy nghĩ của cô hoàn toàn bị thứ khác chiếm cứ.
Tiểu Mỹ thấy cô thất hồn lạc phách, vội vàng hỏi: “Bà chủ, người cổ đại kia không về cùng cô sao?”
“Hả?” Ngụy Thư ngẩn ngơ đáp: “Anh, anh ta, anh ta có thể...”
Sẽ không quay lại nữa.
Anh đã tìm được con cháu của mình, trở thành đại thiếu gia nhà họ Mục, ông Mục cũng nói sẽ giao chức Chủ tịch cho anh.
Rất nhanh thôi anh sẽ bắt đầu một cuộc hành trình mới, xây dựng đế chế mới của riêng mình, còn quay lại khách sạn nhỏ bé này của cô làm gì nữa?
Rõ ràng thoát khỏi người đàn ông hao tiền tốn của này phải là một chuyện cực kỳ hạnh phúc mới đúng.
Nhưng sao cô lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu thế này.
Sau khi tắm rửa xong, Ngụy Thư nằm xuống giường, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lướt Weibo.
No.3 hotsearch là về cô. Lần này cô ra ngoài là để nói cho mọi người biết Ngụy Thư cô đây không gả vào gia đình giàu có gì cả, lại càng không phải là ở ẩn ở ngoại thành dưỡng thai gì hết.
Nhìn thử phần bụng phẳng lì, đường cong đẹp mắt này xem, kể cả giải nghệ rồi vẫn có thể khiến một bức ảnh chưa qua chỉnh sửa trông như một bức ảnh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ.
Hơn nữa, cô sao có thể kết hôn một cách tùy tiện thế được.
Tâm trí cô bỗng hiện lên khuôn mặt của Mục Vân Ế cùng với dáng vẻ của anh trong bộ vest ngày hôm nay, thật khó hiểu.
Ngụy Thư đột nhiên thấy hơi khó chịu, vội vàng tắt điện thoại ném xuống giường.
Một lúc sau, điện thoại phát ra tiếng “ting ting”.
Ngụy Thư cầm lên chỉ thấy một chấm đỏ nho nhỏ ở mục “Contacts” của WeChat.
Cô nhấn vào xem thử “người bạn mới” này là ai.
Ảnh đại diện trắng xóa, ở mục ghi chú viết: “Mục Vân Ế, tổ tông nhà họ Mục.”
“...”
Ngụy Thư nhìn thấy là lại tức.
Lại, lại còn tổ tông nhà họ Mục cơ đấy!
Vừa nãy chẳng phải phô trương lắm sao, Mục Vân Ế còn quay lại tìm cô làm gì?
Ngụy Thư không thèm đồng ý kết bạn với anh, chỉ nhắn lại một câu: “Không quen biết.”
Một lúc sau, anh lại gửi tin nhắn tới: “Bà chủ có phải là tổ tông của cá vàng không?”
Hàm ý là sao nhanh như vậy đã quên anh rồi?
Ngụy Thư lại trả lời anh: “Kết bạn với tôi làm gì?”
Anh trả lời: “Muốn trở thành người bạn tốt với bà chủ.”
Cô trả lời: “Tôi không muốn làm bạn tốt với anh.”
Anh trả lời: “Tôi muốn.”
Nhắn tới nhắn lui một hồi lâu, anh lại bỗng không trả lời nữa.
Sau đó điện thoại cô đổ chuông, Ngụy Thư thấy là số địa phương thì bắt máy.
“Ngụy Thư.”
Giọng nói từ tính của người đàn ông như mang theo một luồng điện truyền vào tai Ngụy Thư, tê tê ngứa ngứa.
Ngụy Thư: “Anh còn biết cả số điện thoại của tôi à?”
“Ừ.”
Bầu không khí bỗng yên tĩnh lạ thường.
“Đồng ý kết bạn WeChat với tôi.”
“No.”
“Tại sao?”
Ngụy Thư vốn tưởng rằng đá được anh đi thì trong lòng nhất định sẽ rất đỗi vui mừng.
Thế nhưng ai ngờ sau khi Mục Vân Ế trở về nhà họ Mục, thân phận của anh lại đột nhiên tăng vọt lên cao như vậy, lại còn có được địa vị cao quý không thể với tới được này trước mặt mọi người.
Sự chênh lệch về địa vị khiến cô cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cô tìm bừa một lý do: “Ảnh đại diện của anh quá xấu.”
Bên kia không nói gì nữa.
Một lúc sau, anh nói: “Tôi đổi rồi.”
Ngụy Thư mở WeChat để xem ảnh đại diện mà anh đã đổi.
Kết quả là cô tức đến bật cười.
Anh ta,
Vậy mà lại,
Đổi,
Ảnh của cô!
“Thế này không xấu nữa rồi đúng không?”
Người đàn ông mỉm cười: "Hửm? Bà chủ?”
----------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Vân Ế: Sau khi biết dùng WeChat, phải kết bạn với vợ đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT