Tôi đem chiếc quần lót kia đi giặt.
Đương nhiên hông phải giặt bằng tay.
Một chiếc quần lót, dùng máy giặt quần áo tiêu tốn của tôi tám tệ.
Nghĩ thấy nào cũng thấy mất máu.
Cuối cùng tôi lén lén lút lút cầm máy sấy sấy khô, rồi lại bỏ nó vào túi ny lon đặt trong hộp trang điểm trong tủ đựng quần áo.
Tôi đang suy nghĩ nên dùng cách gì để lén trả quần lót lại.
Suy nghĩ rất lâu…
Hoàn toàn không có cách nào!
Đúng lúc này, đầu óc tôi linh hoạt một cái.
Chẳng bằng tôi cải trang thành người bạn “nhặt” được chiếc quần lót kia?
Thế là tôi hít một hơi thật sâu, dùng wechat của mình gửi lời mời kết bạn…
“Chào bạn học Thẩm, tôi chính là người nhặt được chiếc quần lót đây.”
Lần này Thẩm Kiều Duy đồng ý bằng giây.
[Tôi: Bạn học Thẩm, vừa rồi bạn tôi có nói với tôi, người bị mất quần lót là cậu.]
[Thẩm Kiều Duy: Sao bạn học ấy lại chặn tôi rồi?]
Tôi: …
[Tôi: Bởi vì cô ấy quá kinh hãi, không cẩn thân trượt tay.
A, đây là chuyện hoang đường gì thế này, kẻ ngốc cũng không tin!
Cũng may Thẩm Kiều Duy không tiếp tục truy hỏi.
[Thẩm Kiều Duy: Chụp một tấm hình đi để tôi xác nhận một chút.]
[Tôi: Được!]
Thế là tôi gửi tấm ảnh chụp trên taobao hôm bữa sang cho cậu ấy.
Tôi cho rằng tiếp theo Thẩm Kiều Duy sẽ trả lời nó là của cậu ấy, hoặc nó không phải của cậu ấy, kết quả cậu ấy lại nói một câu: [Dép không tệ.]
Tôi lập tức sững sốt, lúc này mới ý thức được cậu ấy đang nói tới đôi dép vịt con vô tình lọt vào khung hình của tôi.
Được rồi, bây giờ ngoại trừ mũ xô màu trắng, áo khoác màu xanh nhạt trong, danh sách đồ cần tiêu huỷ lại có thêm một thứ.
[Tôi biết còn hỏi: Cho hỏi đây là của cậu đúng không?]
[Thẩm Kiều Duy: Ừ.]
[Tôi: Thế cậu nghĩ xem., tôi mua cho cậu cái mới hay chuyển tiền cho cậu luôn?]
[Thẩm Kiều Duy: Chuyển tiền cho tôi?]
[Tôi: Đúng thế.]
[Thẩm Kiều Duy: Tại sao phải chuyển tiền cho tôi?]
[Tôi: Mua quần lót của cậu.]
[Thẩm Kiều Duy: ?]
Tôi: …
Không phải tôi nói lời đại nghịch bất đạo gì chứ?
[Thẩm Kiều Duy: Cậu trả lại cho tôi luôn không được sao?]
Không được, đương nhiên là không được! Trả lại cho cậu luôn không phải tôi sẽ bị lộ sao?]
Lỡ như cậu nhận ra tôi chính là người hôm đó đã đi nhầm phòng thay quần áo, tôi còn mặt mũi ở lại đại học R sao?
[Tôi: Thế này đi, chúng ta tìm một chỗ, trước tiên tôi sẽ mang đồ tới đó để, sau đó cậu tới lấy nhé.]
[Thẩm Kiều Duy: ???]
[Thẩm Kiều Duy: Có cần phải phiền phức như thế không?]
[Tôi: Thật sự xin lỗi bạn học Thẩm, gặp mặt trực tiếp sẽ khiến tôi xấu hổ, thêm nữa nếu bị người khác nhìn thấy sẽ khó giải thích.]
Thẩm Kiều Duy dừng mấy phút rồi mới trả lời tôi.
[Thẩm Kiều Duy: Bạn học Thôi Doanh Doanh, nếu cậu thấy xấu hổ khi đến tìm tôi thế tôi có thể đi tìm cậu.]
[Tôi: ???]
Cứu mạng, mẹ ơi, sao người này lại biết tên tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT