Thứ bảy.

Trước khi tham gia hoạt động tình nguyện, tôi đã xác nhận rất nhiều lần, trong danh sách lần này không có Thẩm Kiều Duy.

Cho nên lúc tôi đang vô cùng vui vẻ leo lên xe buýt trường học, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Kiều Duy, tôi hoá đá.

Tôi che mặt, trong lầm mặc niệm, đừng nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi…

“Bạn học Thôi Doanh Doanh, ở đây còn chỗ trống này.” Thầm Kiều Duy chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Phía sau không còn chỗ nào đâu.”

Tôi mỉm cười nói: “Để tôi ra sau tìm một chút.”

Vòng vo một hồi, tôi lại quay trở lại.

Mẹ kiếp, thật sự không có rồi. Sao tôi lại không tới sớm một chút chứ!

Tôi không nên đổi tiếng chuông báo thức tim ngừng đập tích tích tích trên điện thoại apple!

Tôi nên…

“Không ngồi?”

Dưới cơn nóng giận, tôi lập tức ngồi xuống.

Sau đó tôi lập tức cảm thấy hối hận.

Cứu mạng, tại sao mấy cô gái xung quanh đều dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ!

Tôi tuyệt đối không có ý định nghĩ đến Thẩm Kiều Duy!

Thẩm Kiều Duy: “Ăn sáng chưa?”

SOS, đừng dùng giọng điệu mập mờ như thế nói chuyện với tôi!

Thẩm Kiều Duy: “Ở chỗ tôi có mấy món ăn vặt, cậu có muốn ăn hay không?”

PLEASE, im miệng đi, cầu xin cậu đấy!

Thẩm Kiều Duy không hiểu: “Cậu…”

Tôi “xoạt” một cái đứng dậy.

Thẩm Kiều Duy: ??

Mọi người trên xe: ??

Tôi: …

Tôi gượng cười: “Tôi say xe, đứng lên một chút.”

Thẩm Kiều Duy: “Xe còn chưa khơi hành đâu.”

Tôi: “Tôi… tôi choáng váng vì anh đẹp trai.”

Giả cười. Đoan trang.jpg

Sau đó tôi nhìn thấy mặt Thẩm Kiều Duy, đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play