Sau khi Thẩm Kiều Duy quay lại lớp học, hai người bọn tôi mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tôi là người mắt to.
Tôi: “Vừa nãy tôi để trên bàn, sau đó nó không còn nữa!”
Thẩm Kiều Duy: “Cậu mang quần lót của tôi…”
Mấy bạn học chưa rời đi đưa tới những ánh mắt dò xét.
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy: “Có thể nhỏ tiếng một chút được không?”
Thẩm Kiều Duy kéo tay tôi ra, thấp giọng: “Cứ như thế để trên bàn?”
Vừa rồi quá kích động, lại đưa tay tới.
Tôi bất tri bất giác, môi của cậu ấy, dường như mềm nhũn…
Thầm Kiều Duy: “Thôi Doanh Doanh.”
Tôi chợt tỉnh hồn.
Thầm Kiều Duy nhướng mày: “Giải thích một chút?”
“Không phải, tôi đựng nó trong một chiếc túi vải nhỏ để ở đây, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy nữa, cậu nhìn xem!” Tôi cầm sách đang đặt trên bàn lên, rồi lại mò vào bên dưới bàn: “Không có, thật sự không có.”
Tôi ngồi xổm xuống dưới đất, định ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, kết quả “bụp” một cái đụng vào ót.
“Tôi…” Chữ “chết tiệt” sắp nói ra, tôi vội vàng thắng lại, đầu lưỡi đánh nhau tại chỗ: “Tôi, tôi, tôi, thật đau…”
Mẹ kiếp, quá con mẹ nó đau.
Thẩm Kiều Duy cúi đầu nhìn tôi, đột nhiên cười.
“Tôi bị đập vào ót cậu vui như thế sao?”
“Trông cậu giống như một chú chó con.”
“Bạn học Thẩm, muốn mắng tôi cứ việc nói thẳng, không cần phải phải chửi xéo chửi xiên như thế.”
Giận nhé, nếu không phải tôi nợ cậu một chiếc quần lót có giá trị ba trăm sáu mươi tệ, tôi chắc chắn đã trở mặt ngay tại chỗ rồi!
Hừ!
“Tôi có nuôi một chút chó nhỏ, phản ứng sau khi bị đụng đầu của cậu giống nó như đúc, cậu nhìn xem.” Vừa nói cậu ấy vừa lấy điện thoại ra, bấm mở một đoạn video về chú chó con cho tôi xem.
Tôi không nhịn được tiến tới, cùng xem đoạn video về chú chó con với Thẩm Kiều Duy.
Sau khi xem xong…
Ôi, trên thế giới này lại còn có một sinh vật đáng yêu như thế!
Đợi một chút, không phải tôi quên mất chuyện gì rồi chứ?
“Bạn học Thẩm, tôi chuyển tiền cho cậu hay là…”
“Mua quần lót của tôi?”
Tôi lại bịt miệng cậu ấy: “Đã nói là nhỏ tiếng một chút!”
Cũng may các bạn học khác cũng đã về hết rồi, không ai chút ý tới tiếng động của chúng tôi ở đây nữa.
Lần này Thẩm Kiều Duy cũng không kéo tay tôi ra.
Cậu ấy nhìn tôi, đột nhiên cười cười, mí mắt cong cong, trong mắt toàn là ý cười.
Thật con mẹ nó đẹp trai!
Mặt tôi có hơi đỏ, chợt lấy bàn tay đang che miệng cậu ấy.
“Chờ tôi nghĩ xong rồi lại nói cho cậu biết.”
“Cái này có gì cần phải suy nghĩ nhiều sao?”
Thẩm Kiều Duy xách balo của mình, khoát khoát tay với tôi: “Xin lỗi, tôi mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn.”
Tôi vừa ủ rũ cúi đầu trở lại ký túc xá, đã nhìn thấy Tiểu Chân đang đứng ở đó kích động: “Doanh Doanh, có tin lớn! Liên quan tới Thẩm Kiều Duy!”
“Cái gì?”
Sẽ không phải chuyện tôi trộm… phủi phủi, cầm nhầm quần lót của cậu ấy bị bại lộ chứ?
“Trên diễn đàn có người nhắn lại, nói vừa thấy Thẩm Kiều Duy có cử chỉ thân mật với một cô gái trong lớp học ấy, bọn họ còn chúi đầu xem điện thoại di động, chắc hẳn là bạn gái không chệch đi đâu được. Ôi, thật đau lòng, cậu ấy có bạn gái rồi…”
Thật hết nói nổi, bây giờ tung tin vịt không tốn phí sao?
Không phải, sao hai ngày nay tôi lại biến thành nhân vật “càn quét” trường học thế này chứ? Từ “nữ sinh biến thái” trộm quần lót cho đến biến thành “bạn gái: của Thẩm Kiều Duy.
Có lẽ đây chính là cuộc sống.
Nứt ra.jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT