Adrian năm nay đã hai mươi bảy tuổi, lăn lộn ở một tinh khu vàng thau lẫn lộn, không hề có trật tự suốt bảy năm trời, đột nhiên bị gọi là ‘bạn học’.
Nếu người này là thầy giáo già từng dạy dỗ hắn, chưa biết chừng hắn còn cảm động một phen, đáng tiếc người này lại là Chung Yến đã hai mươi bảy tuổi, Adrian nghe mà rợn người, không khỏi hoài nghi đối phương cố ý khiến mình buồn nôn, mở miệng đã mắng: “Cậu có bệnh à?”
Trạng thái của Chung Yến đã trở lại, không mảy may đáp trả: “Ừm, vừa uống thuốc xong, khỏi rồi, cảm ơn cậu đã giúp, có thể giúp tôi rót cốc nước được không? Hay là tự tôi đi rót cũng được.”
Nhiều năm trước, lúc không cần lên lớp, Adrian đã từng xem Chung Yến tham gia cuộc thi hùng biện cho trường vài lần. Phong cách cá nhân của Chung Yến hết sức nổi bật, là một tay biện tứ lạng bạt thiên cân, vẫn luôn được xếp ở vị trí biện hai hoặc biện ba. Vị trí biện này chủ yếu tham gia công biện, khi đó hắn nhìn Chung Yến ung dung ngồi trên ghế mặc đối phương nói đến hùng hồn; đến khi đối thủ phải đỏ mặt tía tai mặt y cũng chẳng thay đổi, mãi luôn là một mặt hồ phẳng lặng chẳng sợ đợt sóng dữ. Tới khi mở miệng, tốc độ nói dù cực nhanh nhưng lại khiến người ta cảm thấy trấn định tự nhiên, thong dong nhẹ nhàng.
Nhắc cũng lạ, khi hai người họ còn ở trong ký túc, Chung Yến lại sinh động không kém, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, tuy rằng dáng vẻ bình tĩnh giả dối chờ thời cơ đâm đối thủ một đao cũng khiến Adrian lúc ấy không rời nổi mắt.
Năm đó say mê người này bao nhiêu, giờ lại cảm thấy mình ngu xuẩn bấy nhiêu.
Adrian định thuận miệng gọi thuộc hạ nào tới làm, tiếc rằng chuyến này không mang theo nhiều người, hiện giờ có lẽ đã ngủ gần hết. Vậy là hắn đành đứng dậy, mặt mày thối hoắc ra khỏi cửa.
Adrian nặng nề đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhìn Chung Yến nói: “Vừa rồi tôi nhớ tới lúc cậu năm hai, có một cuộc hùng biện với chủ đề là trí tuệ nhân tạo – lợi nhiều hơn hại.”
Chung Yến không hiểu sao hắn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, gật đầu nói: “Đúng. Trận đó tôi hiếm khi làm biện ba, cuối cùng lại thắng, tôi vẫn nhớ, thì sao?”
Adrian tràn ngập giận dữ mà hỏi: “Cậu từ lúc đó đã chuẩn bị tâm lý lừa tôi?”
Lúc này Chung Yến mới hiểu được, Adrian đột nhiên nhớ ra chuyện này, hơn nữa lại còn suy diễn thành một cú lừa có mục đích được chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Phân đội lẫn chủ đề của cuộc thi hùng biện trong trường đều được rút thăm khoảng một tiếng trước lễ khai mạc, mỗi lần tôi tham gia đều mời cậu đi cùng, nhưng cậu cả ngày chỉ lo kéo bè kết cánh cho riêng mình, tham gia có vài lần, đúng lúc gặp phải chủ đề này, sao lại trách tôi được?”
“Lúc đó cậu ở trên diễn đài nói về việc trí tuệ nhân tạo có hại như thế nào, không phải nói đâu ra đấy lắm sao? Đến tôi cũng không thể trình bày tốt như cậu, sao lại nói một đằng làm một nẻo như thế?
“Đó chỉ là một cuộc thi hùng biện.” Chung Yến cau mày nói, “Lúc đó nếu như rút thăm làm đội ủng hộ, tôi cũng sẽ dẫn đội giành chiến thắng như vậy, cậu đừng có ngây thơ như thế nữa được không? Cuộc thi hùng biện chủ yếu nhằm vào năng lực biểu đạt bằng ngôn ngữ của người tham gia, năng lực phản ứng trên sân khấu, không đồng nghĩa với việc người tham gia có cùng quan điểm với ý kiến mà mình rút thăm được, tôi làm tốt, chỉ có thể chứng minh rằng năng lực biện luận của tôi tốt, không hề mang ý nghĩa khác.”
Adrian cười lạnh nói: “Tôi quá ngây thơ rồi, luôn nghĩ cậu chỉ diễn ở trên khán đài, trước giờ cũng chưa từng nghĩ rằng dưới khán đài cậu vẫn diễn được.”
Vẻ mặt của Chung Yến ngày càng lạnh lẽo, nói: “Tôi không hề như vậy.”
“Vậy à.”
Y phủ nhận cũng vô ích. Có lẽ bây giờ trong lòng Adrian cậu là một kẻ lừa dối rõ rành rành, vì quyền lợi của mình mà nghĩ trăm phương ngàn kế, không từ thủ đoạn nào.
Không sao cả. Chung Yến bóp chặt cốc nước. Không sao cả, hắn nghĩ như thế cũng chẳng sai, y chính là người như vậy.
Adrian thấy y chuẩn bị uống nước, lạnh lùng nói: “Cốc nước này giá ba mươi vạn. Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như thế, tôi giảm giá cho cậu 88%, tổng ba mươi sáu vạn, uống xong nhớ trả tiền.”
Chung Yến làm như không nghe thấy chậm rãi uống mấy ngụm, cầm lấy cái cốc nhìn, mới nói: “Tôi không có tiền. Hai ngụm này tầm bốn vạn thôi.”
“Cậu chỉ trả có bốn vạn thì có ích gì?” Adrian cả giận nói: “Cậu có thể chọn từ chối mà!”
“Không bao giờ. Tôi không có ba mươi sáu vạn.”
“Cậu nghèo đến nỗi không có nổi ba mươi sáu vạn sao?” Adrian nói kháy, “Lương một năm của Thượng nghị viên không ít hơn bốn mươi vạn, càng chưa tính tới các loại chế độ phúc lợi, hơn nữa, thu nhập “đen” mới là nguồn thu đầu vào chính của cậu, đừng có nói với tôi cậu không có tiền, tôi cũng chẳng tin người mà tay chân luôn sạch sẽ như cậu thăng quan tiến chức lại nhanh như vậy. Chính cậu cũng từng nói, nghị viên có ai trong sạch chứ.”
Đêm đã khuya, Chung Yến cũng buồn ngủ rồi, ở đây lại không có giám sát, y khó có được thời gian thả lỏng, cũng lười để ý đến hình tượng bản thân, một ngụm uống cạn cốc nước trị giá ba mươi vạn kia, chơi xấu đến cùng nói: “Không có tiền là không có tiền. Tôi muốn đi ngủ.”
Y vừa nói vừa kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, dứt khoát kết thúc đề tài này.
Adrian thấy y an phận ngủ xong cũng rời khỏi phòng, khóa cửa từ bên ngoài. Hắn nằm trên giường ngủ phòng mình, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, dù làm cách nào cũng không ngủ được —— có lẽ chỉ có người vô tình vô nghĩa như Chung Yến mới có thể chìm vào giấc ngủ sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy. Hắn cầm thiết bị đầu cuối đọc tin tức, phát hiện đúng thật không thể trách Fayn được, tất cả nội dung thảo luận liên quan đến lễ tốt nghiệp đều bị tin ghép đôi của hắn và Chung Yến chiếm hết spotlight. Hắn chỉ đành cất công tìm mấy báo đăng của truyền thông chính thống thảo luận về Học viện Tối cao, chẳng qua tới giờ cũng chẳng có mấy bài, xem một chốc đã hết.
Hắn dứt khoát đứng lên, một mình đi vào phòng giám sát.
Vì chỉ có vài sĩ quân ra ngoài cùng lần này nên phòng giám sát vào ban đêm không có người trực, Adrian dùng quyền hạn cao nhất để mở hệ thống giám sát vừa mới tắt đi của căn phòng nào đó.
Chính hắn cũng không rõ bản thân muốn làm gì, cũng may xung quanh không có ai, cũng không cần giải thích với người khác đang làm gì.
Dù sao cũng mất ngủ mà. Hắn thuyết phục bản thân như thế, nhỡ may Chung Yến chỉ giả vờ ngủ, thực chất còn muốn làm gì khác thì sao? Dù sao cũng là hắn dẫn người về quân hạm của mình, theo lý đương nhiên phải do hắn phụ trách….
Màn ảnh giám sát khôi phục hoạt động, vẻ mặt lười nhác của Adrian chợt cứng lại.
Hóa ra Chung Yến thực sự giả vờ ngủ, chiếc ghế mà trước đó đặt ở trong góc hắn ngồi lên đã bị Chung Yến kéo đến bên giường, y bây giờ đang ngồi lên ghế, có vẻ như đang ngẩn người.
Hơn nửa đêm không ngủ đi, cậu ta còn muốn làm gì? Adrian chăm chú quan sát màn hình. Lẽ nào Chung Yến mang theo thiết bị nghe lén loại nhỏ, chuẩn bị tìm chỗ nào đó lắp sao? Nhưng người là do hắn bắt ép dẫn về, hắn không nghĩ rằng Chung Yến sẽ đoán trước được tình huống này.
Vậy chẳng lẽ là định sửa lại máy quay bị hỏng kia thành thiết bị nghe lén? Nhưng chuyên ngành của Chung Yến không hề liên quan đến điện tử máy móc, hắn cảm thấy Chung Yến không đủ năng lực khôi phục lại thiết bị do hắn bóp nát kia.
Qua một lúc lâu, Chung Yến cuối cùng cũng động đậy, Adrian ngồi nghiêm chỉnh lên thì thấy Chung Yến bắt đầu… gấp quần áo.
Gấp chiếc áo khoác của Adrian.
Cách y gấp chiếc áo rất chậm rãi, túm lại ở chỗ này, vỗ nhẹ ở chỗ kia, một chiếc áo khoác bình thường mà phải mất tới hai phút mới gấp xong, thành phẩm đến một góc cạnh đều không có, trông đến là dặt dẹo. Nếu lúc thị sát lính mới huấn luyện mà có tân binh nào gấp quần áo như vậy, chưa biết chừng Adrian sẽ đánh thẳng vào mặt mất.
Nhưng hiển nhiên Chung Yến không nhận thấy rằng bộ quần áo đã gấp xong này không ổn ra sao. Y đặt chiếc áo lên giường, lại cầm các xác tàn của con camera kia lên lật đi lật lại xem xét, trên khuôn mặt hiện vẻ hoang mang, xem ra là không tìm ra được manh mối nào mới đành đặt nó lại về áo để nó yên nghỉ.
Làm xong những chuyện kỳ lạ này, y đi vệ sinh một chuyến. Lúc người đi ra, Adrian chắc mẩm lần này cậu ta phải đi ngủ rồi đây.
Nhưng y không làm vậy, ngược lại còn ngồi trên ghế nhìn chiếc áo đã gấp gọn mà ngẩn người. Qua một lúc, y cởi dép, chậm rãi cuộn mình lại trên ghế, hai tay ôm lấy chân, đầu tựa vào đầu gối, thu mình thành một cục.
Người vẫn luôn coi trọng hình tượng hơn bất cứ điều gì như Chung Yến, nghĩ đến lúc này phòng khám bệnh bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, lần đầu tiên lộ ra một mặt mà ngay cả Adrian cũng chưa từng thấy —— dáng vẻ yếu đuối, suy sụp, mệt mỏi.
Adrian nhìn chằm chằm vào người đàn ông cuộn mình thành một cục này, ánh mắt trở nên phức tạp, ở trong phòng giám sát cô đơn ngồi một đêm.
“Chỉ… chỉ huy?”
Sáng sớm hôm sau, thiếu úy phòng hậu cần đi vào phòng giám sát, bị người ngồi trong đây dọa phát hoảng, “Sao ngài lại ở đây thế này? Trên hạm xảy ra chuyện gì ạ?”
Quân hàm của cậu ta không cao, vốn dĩ không nằm trong danh sách mời của trường học, nhưng vì cậu ta cũng tốt nghiệp Học viện Tối cao, ba năm trước noi theo Adrian tuyên bố tham gia vào quân đội Navi trước mặt mọi người nên khi ấy cũng coi như có chút danh tiếng. Bây giờ cậu ta cũng trở thành thân tín của Adrian, được Adrian dẫn theo như người đi cùng.
Trên chiến hạm này, cấp bậc của mọi người đều cao hơn cậu ta, vậy nên cậu ta tạm thời phụ trách hoạt động giám sát.
“Đến rồi hả?” Adrian chào cậu ta như bình thường.
“Dạ, đến rồi….Ngài không sao chứ?” Cậu ta kinh hồn bạt vía hỏi hỏi. Nhìn thoáng qua khu vực giám sát, ngoài căn phòng được yêu cầu tắt giám sát hôm qua còn đóng thì không phát hiện điều gì dị thường.
Nhưng chỉ huy chắc chắn không bình thường. Nếu là thường ngày hắn sẽ hơi mỉm cười nói chuyện, nhưng hiện giờ mặt lại hết sức lãnh đạm.
“Không có việc gì, dậy sớm thôi mà. Cậu làm việc của cậu đi —— phòng tắt giám sát không cần mở lên.”
Adrian phân phó xong, phất tay ra khỏi phòng giám sát. Hắn lịch sự đứng ngoài phòng Fayn gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
“Đậu —— cậu làm sao thế?” Fayn còn chưa tỉnh ngủ, vội vàng kéo chăn che lên ngực mình, ra điều hoảng sợ nói, “Cậu muốn cưỡng gian tôi đó hả?”
Adrian kéo lấy chăn của anh ta, “Cho tiền tôi cũng không làm. Mau dậy đi.”
Fayn ai oán ngồi dậy, Adrian nói: “Lát nữa cậu lái xe đưa Chung Yến trở về phi thuyền của cậu ta, cứ nói với bên ngoài đó là xe của tôi qua đó tìm cậu ta bàn việc bội ước.”
Fayn đang súc miệng, nghe vậy suýt nữa thì sặc chết, vừa ho khan vừa nói: “Tôi đưa cậu ta về?! Đừng mà, lúc còn đi học cậu ta đã không ưa gì tôi rồi! Nếu tôi đi rồi không về được thì biết làm sao?”
“Cả quân hạm chỉ có cậu và Trưởng quân y biết cậu ta ở đây, Trưởng quân y không quen y, hơn nữa năng lực tự vệ không mạnh, cậu không đưa thì ai đưa?”
“Chỉ có hai người biết?” Fayn tức tối chỉ ra: “Bộ cậu không phải là người hả?”
Adrian không nhiều lời, ra lệnh ngắn gọn: “Đi mau lên.”
Fayn cuối cùng vẫn cò kè: “Vẫn nên che mắt cậu ta rồi tống về thì hơn nhỉ? Người ta là Thượng nghị viên mà, nhỡ đâu dò xét được cấu tạo nội bộ của quân hạm chúng ta thì sao?”
Adrian lạnh lùng nói: “Quân hạm này là quân hạm trang bị cấp cao loại nhỏ của Liên Bang theo đúng tiêu chuẩn, có gì mà phải dò xét?”
Fayn tức lắm. Bảy tám năm trước anh ta đã mách Adrian rằng Chung Yến hình như không ưa gì mình. Trong mấy lần ăn cơm ít ỏi cùng nhau, lần nào Adrian có mặt thì không sao, hắn mà vắng mặt —— như lúc đi vệ sinh chẳng hạn —— Fayn nói chuyện với Chung Yến còn bị người ta lơ đẹp ấy chẳng, nếu nói nhiều người ta còn liếc anh ta một cái sắc lẻm luôn, làm anh ta chẳng hiểu ra sao.
Lúc ấy Adrian còn nói anh ta mẫn cảm quá rồi, Chung Yến chẳng qua chỉ lãnh đạm với người lạ mà thôi.
… Thật muốn cho Adrian xem tình huống hiện tại thế nào! Anh ta oán thầm trong lòng, tay thì vẫn thao tác trên màn điều khiển. Chung Yến không nói lời nào ngồi ở ghế sao, có vẻ như đang liên lạc với ai đó, chắc hẳn là trợ lý bên người. Vừa rồi anh ta mời người ngồi ghế phó lái, kết quả Chung Yến giống như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi vào.
Mặc dù đối phương không để ý đến mình, Fayn cảm thấy vẫn nên thông báo tình huống cho y, bèn làm bộ ho một tiếng, lầu bầu nói: “Cái đó, Adrian nói tôi đưa cậu đi. Cậu biết đấy, dù sao thì, tôi cũng cũng là người bạn tốt nhất của cậu ta trong trường, cũng rõ ràng mọi việc hơn, Trưởng quân y em ấy không…”
“Xin lỗi.” Chung Yến ngắt lời anh ta.
Fayn sững người. Đây là lần đầu tiên người này mở miệng kể từ lúc đón người ra khỏi phòng. Chỉ nghe Chung Yến bình tĩnh nói: “Toàn Liên Bang đều công nhận bạn tốt nhất thời học sinh của Tổng chỉ huy Navi bây giờ là tôi, sao lại biến thành anh rồi?”
- Hết chương 9-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT