Để thuận lợi cho ra ảnh tuyên truyền, trở thành tấm gương khỏe mạnh cho Thỏ khổng lồ vũ trụ trên khắp Liên Bang, đồng thời giữ mặt mũi cho gia đình Thống soái và Cựu tổng thống, kế hoạch giảm béo cho thỏ cứ vậy mà được định ra. Lượng thức ăn của bé thỏ bự được điều chỉnh còn ba phần tư so với lúc đầu, hoạt động đi dạo ngoài vũ trụ tăng lên thành hai ngày một lần.

Sau kì nghỉ trăng mật, cuộc sống của Adrian và Chung Yến dần hướng tới sự yên bình. Chẳng qua Chung Yến còn chưa có bằng lái phi thuyền, mà Adrian ở cùng thỏ trước nay sẽ chỉ cho ăn chứ không dẫn nó đi hoạt động. Khi hai người cùng ở nhà lại luôn dính lấy nhau, điều này dẫn tới bọn họ thật sự rất ít khi lái phi thuyền đi dắt thỏ. Vậy nên đối với thỏ bự một tháng cũng không bị kéo ra ngoài đi dạo lấy một lần mà nói, đây thực sự là lịch tập luyện cường độ cực cao.

Lực chấp hành của Chung Yến đối với bất cứ kế hoạch nào cũng luôn rất cao, ngay tối đó đã tổ chức hoạt động đi dạo với quy mô gia đình. Con thỏ chẳng mấy vui vẻ, Chung Yến chỉ nghĩ là nó lười hoạt động, chỉ có Adriann mới biết nó là vì không được cho ăn chiều giống thường ngày nên mới cáu kỉnh.

Nhưng hắn không dám nói, không chỉ không dám nói, vì để trốn thoát tội danh cho thỏ ăn tới tròn lẳn trước mặt Chung Yến, hắn còn phát rồ học theo y cùng nhau oán trách con thỏ quá lười.

Cơ mà lười thì đúng là lười thật. Lúc con thỏ này được nhận nuôi cũng không khéo, Adrian vốn không thích động vật ăn cỏ cỡ lớn, Chung Yến tuy rất nuông chiều nó, nhưng Chung Yến khi đó chỉ nghĩ trong lòng rằng con thỏ này cuối cùng vẫn phải đưa tới khu bảo hộ nên không xem nó như vật sở hữu của mình, cũng không hao tâm tổn trí dạy dỗ nó đàng hoàng. Về sau khi mọi chuyện kết thúc, Chung Yến tuy có lòng muốn dạy thì cũng đã bỏ lỡ thời gian mấy tháng khi thỏ mới sinh – thời điểm dễ thuần dưỡng nhất. Vấn đề lớn nhất chính là Thỏ bự đã hơn một tuổi nhưng không đi vệ sinh ở nơi cố định, tập tính không khác gì so với Thỏ khổng lồ vũ trụ thả hoang.

“Thỏ khổng lồ vũ trụ hoang dã cũng không lười như vậy.” Chung Yến nói, trong lòng hơi áy náy, “Lúc đó chúng ta bận rộn đều không để ý tới nó, về sau tình huống của anh không tốt, em cũng chẳng có lòng dạ nào mà dạy nó… Không thể trách nó được, là em thất trách.”

Khi y nói lời này, hai người đang đứng bên cửa sổ bên mạn phi thuyền nhìn Thỏ bự tung bay bên ngoài. Con thỏ này vốn luôn không mấy hứng thú với việc đi dạo, hôm nay lại càng lộ vẻ thiếu động lực, cả người chỉ lơ lửng trong không trung không động đậy.

Bay lơ lửng như vậy căn bản không có tác dụng giảm béo gì cả.

Adrian không chịu nổi nhất là nghe Chung Yến tự trách, vội vàng trấn an: “Nó là anh mua về mà, sao lại là lỗi tại em được? Hơn nữa nó vẫn còn nhỏ, từ từ dạy là được, Thỏ khổng lồ vũ trụ không phải có thể sống… Ờm, có thể sống…” Hắn ậm ờ, bởi vì hắn hoàn toàn không biết loài Thỏ khổng lồ vũ trụ này có thể sống được bao lâu.

“Có thể sống hơn mấy chục năm.” Chung Yến nói tiếp, trong mắt bỗng nhiên sáng lên một loại thần thái mà Adrian quen thuộc. Trong lòng Adrian thầm cảm thấy sự không lành, nhưng đã không còn kịp nữa, bởi Chung Yến đã bắt đầu phấn khởi nói tiếp: “Đề tài tuổi thọ trung bình của Thỏ khổng lồ vũ trụ này thực ra còn chưa được định luận chắc chắn, bởi vì lịch sử của giống loài biến dị này là quá ngắn. Tuy nhiên người ta biết tới con có tuổi thọ dài nhất là một con thỏ lông ngắn có màu nâu be, năm nay nó đã được…”

“Đúng rồi! Đột nhiên anh nghĩ ra một cách, chúng ta lái thuyền cứu sinh ra thả nó đi chơi đi?” Adrian đột nhiên đề nghị.

Chung Yến sững sờ, không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Sao được, nhỡ xảy ra bất trắc gì thì sao?”

Khu vực bọn họ dừng lại cách rất xa tuyến đường chính, mấy tinh cầu gần đó đều khá vắng người. Quan trọng nhất là, vì là Tiền chỉ huy của quân đội Navi nên Adrian rất rõ nơi này là điểm mù tuần tra an toàn của quân đội Navi, từ ý nghĩa này cho thấy nơi đây rất an toàn. Biết tính tình Chung Yến vốn cẩn thận, hắn bèn giải thích: “Trên phi thuyền này có hai chiếc thuyền cứu sinh, lấy một cái ra cho nó chơi cũng không sao. Giờ nó không chịu động đậy, chúng ta chờ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Chung Yến ngẫm thấy cũng có lý, lúc này mới gật đầu. Y đã thi viết lấy bằng lái, thi lái thật tuy còn chưa bắt đầu chuẩn bị, nhưng điều khiển phi thuyền cứu sinh cũng không cần thao tác phức tạp gì, khó được cơ hội có Adrian nắm nay chỉ dạy kia mà.

Thuyền cứu sinh và khoang cứu sinh không giống nhau, người điều khiển trên phi thuyền vẫn có thể khống chế ở một mức nhất định. Chung Yến chưa có bằng lái điều khiển thuyền cứu sinh khó khăn tiếp cận Thỏ bự. Con thỏ cuối cùng cũng có chút phản ứng, nó duỗi chân bay ra xa một chút, cảnh giác nhìn chằm chằm cái thứ mà đối với nó là vật thể nhỏ không xác định này.

Thấy lực chú ý của Chung Yến đã hoàn toàn đặt vào việc điều khiển thuyền cứu sinh, Adrian thoát được chương trình phổ cập khoa học về Thỏ khổng lồ vũ trụ không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cũng không phải hắn không ủng hộ sự nghiệp của Chung Yến, bình tĩnh xem xét thì cả thế giới đều hay người ủng hộ hiệp hội của Chung Yến nhất chính là Adrian. Kể từ năm ngoái thức tỉnh sau cơn hôn mê, dù trang chủ của hiệp hội có đăng động thái gì hắn đều sẽ ngay lập tức chia sẻ lại, khiến fan hâm mộ phàn nàn hắn spam không ngớt. Chẳng qua một ngày hai ngày còn có người phàn nàn, liên tục mấy tháng đều như vậy, dần dà chẳng ai buồn bàn tán gì thêm. Vậy là từ đó, giữ một mảnh bình luận ‘giải tán giải tán’, ‘thống soái đã hết thuốc chữa’,… Adrian vẫn tiếp tục ngày ngày kiên định chia sẻ tất cả động thái mới của tổ chức công ích do bạn đời mình thành lập.

Ấy vậy nhưng Adrian trung thực tuyên truyền cho Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ của Chung Yến không có nghĩa là hắn có hứng thú với lớp phổ cập khoa học nhỏ của y. Hắn cực kỳ lo rằng mình nghe tới một nửa sẽ ngủ mất tiêu, từ đó gây nên mâu thuẫn gia đình không tất yếu.

Adrian đang thầm thấy may mắn mình thoát khỏi một kiếp, Chung Yến lại đột nhiên hỏi: “Đó là gì vậy?”

“Đâu?” Adrian hỏi, cũng thuận theo ánh mắt Chung Yến nhìn sang.

Ngoài cửa sổ, một chấm đen đang lấy tốc độ cực cao tiến về phía họ. Trong lúc này Adrian đã nhận ra, thứ màu đen kia là tàu tuần tra của quân đội Navi.

Chung Yến cũng đã nhận ra, hai người nghi hoặc nhìn nhau. Còn chưa chờ họ kịp phản ứng, thỏ bự đang so tài với thuyền cứu sinh cũng đã trông thấy quân hạm đen nhánh đang nhanh chóng tới gần.

Dù hình thể có lớn nhưng gen thỏ vẫn ảnh hưởng sâu sắc tới dũng khí của Thỏ khổng lồ vũ trụ. Thỏ con lập tức bị doạ cho co lại bên cạnh phi thuyền. Bởi vì sợ nên nó còn cọ lên phi thuyền mấy cái, nhất thời từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy toàn là lông thỏ đang nhồi vào khoảng trống.

Adrian chủ động liên hệ với tàu tuần tra bên kia trước. Dù gì khắp cả Navi chỉ có mình nhà hắn nuôi Thỏ khổng lồ vũ trụ, hắn tự lược bớt giới thiệu mà hỏi thẳng luôn: “Sao các cậu lại tuần tra theo lộ tuyến này? Khu vực này không phải không nằm trong sắp xếp sao?”

“Ngài thống soái, đây là điểm tuần tra đầu tuần này Chỉ huy mới thêm vào ạ…” Binh sĩ trên thuyền tuần tra thấp thỏm nói.

“Lui xa chút.” Adrian bất mãn ra lệnh, “Các cậu dọa thỏ nhà tôi sợ.”

Tàu tuần tra: “…”

Con thỏ kia còn lớn hơn thuyền của chúng tôi đó! Dọa ai vậy!

Vì đoạn nhạc đệm này, Adrian và Chung Yến không thể không kết thúc hoạt động đi dạo sớm. Thỏ bự trong nhà quá nhát gan, Adrian đành phải gọi hỏi Fayn tuyến đường tuần tra mới, một lần nữa chọn địa điểm đi dắt thỏ không đụng phải tàu tuần tra.

***

Không chỉ không được cho ăn, lại còn động một chút là phải ra ngoài hoạt động, mấy ngày vừa rồi của Thỏ bự rất ư là không vừa ý. Cả ngày nó núp mình trong ổ, tới năng cũng chẳng buồn phơi.

Tối hôm đó, Adrian phải mất một hồi lâu mới dỗ được nó ra khỏi ổ. Chung Yến đã sang tinh khu bên cạnh tham gia hoạt động giao lưu công ích, trách nhiệm đi dắt thỏ hôm nay đành đặt trên vai Adrian.

Bé thỏ bự chui ra khỏi ổ của mình, thấy chỉ có mình Adrian bèn tràn ngập hy vọng dúi người tới cọ cọ.

Trước đây mỗi lần nó làm thế, Adrian luôn sẽ mang một chút thức ăn tới đút cho nó.

“Không được, mày đã béo đến thế rồi.” Adrian sờ mũi nó, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Đều tại mày quá béo, làm hại tao suýt chút nữa cũng bị lộ. Em ấy đã đem lòng nghi ngờ rồi, thật sự không thể ăn nữa đâu.”

Con thỏ không hiểu hắn nói gì, vẫn mở to đôi mắt trong suốt vô tội nhìn hắn. Rõ ràng là một con động vật to lớn lại cúi thấp cái đông lông mềm như nhung cọ cọ lấy lòng người.

Thỏ khổng lồ vũ trụ không phát ra được âm thanh, dây thanh quản của chúng đã bị thoái hóa trong quá trình biến dị, vậy nên Thỏ bự vẫn luôn yên tĩnh, chỉ có hành vi mới có thể biểu đạt cảm xúc của nó. Adrian tháo thừng dắt buộc trên ổ thỏ ra, chuẩn bị móc lên phi thuyền, con thỏ sốt ruột vội lấy thân thể cản đường hắn.

Adrian đưa tay vỗ lớp lông dày của nó, khẽ quát: “Tránh ra, nếu không phải vợ tao ra lệnh thì mày tưởng tao muốn dẫn mày đi rèn luyện ấy hả.”

Thỏ bự đi quanh hắn hai vòng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu lấy lòng cọ hắn. Adrian không phải người dễ mềm lòng, nhưng khi Thỏ bự dùng ánh mắt ướt át vô tội kia nhìn mình, hắn luôn không tự chủ được mà liên tưởng tới dáng vẻ Chung Yến dịu dàng ngoan ngoãn nằm trong ngực mình…

“Hừm… Vậy chỉ cho ăn một chút thôi, chắc là không sao đâu nhỉ?”

***

Hai tháng sau.

Chụp ảnh tuyên truyền thật sự không thể kéo dài thêm, Chung Yến đành miễn cưỡng đồng ý để tổ chụp ảnh đến nhà họ chụp.

Nguyên nhân khiến y miễn cưỡng chính là bởi vì y cảm thấy con thỏ hình như không gầy được là bao.

“Sao lại không gầy?” Adrian trong hai tháng này không ít lần lén Chung Yến cho thỏ ăn, chột dạ nói, “Anh thấy gầy đi nhiều lắm mà.”

Chung Yến nói: “Xem như có gầy đi một chút, nhưng cũng không nên như vậy. Chuyên gia bên sở nghiên cứu Thỏ khổng lồ vũ trụ rõ ràng đã nói, dựa theo kế hoạch giảm béo kia, trong hai tháng hẳn nên có cải thiện rõ rệt mới đúng. Nhất định là do thỏ nhà chúng ta quá lười, không chịu vận động nhiều.”

“Đúng đúng đúng.” Adrian vội phụ họa theo.

Dù cho Chung Yến phàn nàn ra sao, ngày chụp ảnh vẫn cứ đúng hẹn mà tới. Trừ việc thợ chụp ảnh khi ra sân sau bật thốt lên một câu ‘Béo thật đấy’ ra, sau đó bị hai chủ nhân liếc xéo cho một cái, bị dọa cho không thốt nên lời – thì hết thảy coi như thuận lợi.

Chụp ảnh tuyên truyền hết một buổi chiều, tới khi hoàng hôn, trước khi cả đội rời đi, nhân viên phụ trách tuyên truyền thấy Chung Yến đang bận nói gì đó với thợ chụp ảnh, bèn hỏi ý kiến Adrian: “Ngài thống soái, trong này có mấy tấm chụp được cả ngài với ngài hội trưởng nữa. Ngài xem xem có thể đăng lên như ảnh hậu trường không?”

Adrian hỏi: “Mấy tấm nào?”

“Chính là mấy tấm chụp lúc… hai người nghỉ ngơi trên thân đại sứ đó ạ.”

Adrian sững sờ một giây mới phản ứng lại được ‘đại sứ’ trong miếng đối phương chính là con thỏ nhà mình – đại sứ hình tượng của Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ. Hắn nói: “Chụp thế nào, lấy tôi xem xem.”

Chụp giữa chừng cần nghỉ ngơi họ mới phát hiện đã quên chuyển ghế ra ngoài. Rương đạo cụ tuy có thể cho mấy người ngồi nhưng vẫn không đủ, vào nhà thì lại hơi xa. Giống như tất cả chủ nhân trong thiên hạ, trong lòng Chung Yến cũng có một chút tâm tư muốn khoe khoang thú cưng nhà mình. Vậy là y èn cho đoàn chụp ảnh ngồi trên rương đạo cụ để nghỉ ngơi, còn mình và Adrian thì bảo Thỏ bự nằm xuống. Con thỏ thuần thục duỗi một chân ra, hai người xe nhẹ đừng quen leo lên lưng nó nghỉ trong chốc lát.

Ảnh mà thợ chụp ảnh ghi lại được chính là hình ảnh Thỏ khổng lồ vũ trụ màu tuyết trắng đang nằm trên bãi cỏ yên bình nghỉ ngơi, trên lưng nó có hai bóng người, một người nghiêng đầu tựa lên vai một người khác.

Bóng lưng ấm áp này hiển nhiên rất được ý Adrian, hắn nói: “Gửi cho tôi đi, để tôi đăng, các cậu chia sẻ lại là được.”

Trang cá nhân của Adrian còn có ảnh hưởng lớn hơn cả trang chủ chính thức của Hiệp hội. Là người phụ trách mảng tuyên truyền, cậu ta mừng rỡ vui vẻ đồng ý ngay.

Một bên khác, Chung Yến không ngừng dặn dò thợ chụp ảnh: “Hậu kỳ nhất định phải sửa ảnh cho gầy lại, cậu biết chưa? Tìm người chuyên nghiệp vào, nhất định phải sửa cho không còn tì vết, có thể sửa bao nhiêu thì sửa bấy nhiêu. Dù sao cũng không thể đăng ảnh gốc được. Phải gầy, nhất định phải nhấn mạnh với đội chế tác hậu kỳ…”

Thợ chụp ảnh liên tục gật đầu, vỗ ngực cam đoan sẽ sửa ảnh đại sứ gầy đi tới không tì vết.

Chung Yến lúc này mới yên lòng tiễn họ đi.

Mấy ngày sau, bộ phận tuyên truyền gửi ảnh đã chỉnh sửa xong cho Chung Yến xem, Tuy nói Thỏ bực trông vẫn mập, nhưng dù sao cũng đã tốt hơn hình cầu rất nhiều. Chung Yến hài lòng lắm, lúc này người phụ trách nói: “Vậy thì tốt rồi, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho đăng số ảnh này lên. Bên phía ngài Thống soái tôi cũng đã nhắn đăng ảnh hậu trường lên rồi.”

Chung Yến: “Tốt… Không đúng, chờ chút, hậu trường gì?”

Chờ tới khi Chung Yến vội vàng cúp máy tìm tới hiện trường câu chuyện thì đã không kịp, trên trang cá nhân của Adrian đăng một ảnh trạng thái mới, nội dung kèm theo là: Ảnh gia đình.

Rõ ràng mới đăng có vài phút, số lượng bình luận lại nhiều tới mức không khoa học. Trong khu bình luận đầy ắp các loại dấu chấm than, câu cảm thán,…

Sự thật rằng Thỏ khổng lồ vũ trụ nhà Thống soái và Cựu tổng thống đã béo thành hình cầu hôm nay cuối cùng vẫn bại lộ.

- Hết ngoại truyện 2-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play