Fayn biết thân phận của đối phương đã khác trước kia, chỉ sợ khắp cái Liên Bang này, số người có thể ngồi ngang hàng cùng y chỉ sợ không quá hơn con số hai mươi, trong số những người đồng lứa cũng chỉ có mỗi Adrian là ngang cơ, nhưng nghe vậy vẫn nhịn không được mà đốp trả một câu: “Cậu còn biết mình là người bạn tốt nhất của cậu ta à, năm ấy lúc đâm người ta một nhát sao cậu không nhớ?”
“Đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, không tới lượt…” Chung Yến ngẩng đầu nhìn anh ta, “Người ngoài đến nói.”
“Tôi là người ngoài không sai.” Fayn nói, “Nếu đã là chuyện giữa hai người, sao cậu không nói sớm cho cậu ta biết. Cậu căn bản không tán thành nhân loại tự trị. Nếu nói sớm một chút, từ năm nhất hoặc năm hai, không thì năm ba cũng được, cậu ta…”
“Sẽ lập tức chuyển ra khỏi ký túc xá, từ đó ai đi đường nấy với tôi. Khỏi cần cậu nói, tôi còn hiểu cậu ta hơn cậu.” Chung Yến bình tĩnh nói, “Hơn nữa, cá nhân tôi từ trước tới nay đều chưa từng phát biểu bất cứ lời nào đồng ý hay phản đối ‘nhân loại tự trị’, không biết sao cậu có thể hiểu lầm như vậy.”
“Chí ít cậu hẳn nên nói sớm cho Adrian, nếu như Điệp có ý muốn nhận cậu làm việc cho nó, cậu sẽ đồng ý ngay!”
Chung Yến không hề cáu kỉnh, vẫn bình tĩnh nói: “Đây là việc có xác suất xảy ra cực nhỏ, tôi không nghĩ nó có gì đáng để nói.”
Fayn không thể không thừa nhận rằng, xác suất này đúng thật là cực kỳ nhỏ. Trên thế giới này chỉ có một số rất nhỏ chức vụ được gắn bó mật thiết với Điệp, mà trong số rất nhỏ ấy, Thượng nghị viện là sự tồn tại nằm trên đỉnh của Kim tự tháp. Số nghị viên chính thức trong đó không quá năm mươi người, tính cả trợ lý và nghị viên thay thế hoạ chăng cũng chỉ đến gần trăm người. Trong thời đại tuổi bình quân của con người đã đột phá một trăm tuổi, số năm làm việc của một người cũng bị kéo dài, bảy tám mươi tuổi mới bị Điệp đề nghị về hưu là chuyện bình thường, Thượng nghị viện không có vị trí trống, liên tục nhiều năm không nhận một người mới cũng không phải chuyện gì lạ. Cho dù có người mới nhận chức, phần lớn cũng là từ các nhánh nghị viện trực thuộc khác tiến cử người lên, một học sinh khi tốt nghiệp được Điệp phán định trực tiếp tiến vào Thượng nghị viện, dù cho có là nhân tài hàng đầu trong Học viện Tối cao, cũng đúng thật là tình huống hiếm hoi mười năm khó gặp.
Đêm trước ngày tốt nghiệp, Chung Yến không phải chưa từng nghĩ tới, ngược lại, trong nửa năm cuối cùng bận rộn kia, gần như mỗi buổi tối nhắm mắt y lại suy xét về chuyện này. Y biết, với lý lịch của mình vị trí không thể thấp được, khả năng cao sẽ rơi vào các chức vụ không cần tỏ rõ lập trường. Nếu như vậy, Adrian cũng không phải loại người có tư tưởng cực đoan, sẽ không ép tất cả mọi người đều phải có thái độ rõ ràng mới chịu bỏ qua, cậu ta có thể sẽ hơi thất vọng vì bạn mình không hết lòng ủng hộ lý tưởng của bản thân, nhưng nếu sau đó y có thể xin lỗi, giải thích đúng lúc thì vấn đề sẽ không quá lớn.
Còn nếu như chẳng may, mũi tên găm trúng phần hình quạt có diện tích nhỏ nhất trên vòng xoay kia…
Fayn nói: “Sự kiện có xác suất nhỏ nhất đã xảy ra rồi. Bây giờ hết thảy đều do cậu tự gây ra. Nếu cậu sớm đánh tiếng dự phòng trước, sự việc căn bản sẽ không bết bát giống như bây giờ, cậu ta cùng lắm cũng chỉ là xa lánh cậu.”
“Cậu gọi đó là ‘không bết bát’ ư?”
Không, kết cục trong lòng y là hỏng bét. Adrian không còn dành sự chú ý cho y, vậy thì so với hiện tại còn bết bát gấp hơn trăm lần. Hôm qua, lúc y vừa nhìn thấy Adrian, đối phương cũng làm lơ anh, đi lướt qua anh, đó là thời điểm y cảm thấy sợ hãi nhất trong nhiều năm như vậy; so với năm đó điên cuồng liên lạc cho Adrian, lại phát hiện tất cả phương thức đều bị cậu ta chặn lại còn đáng sợ hơn —— Y sợ rằng, bảy năm trôi qua, Adrian đã quên mất rồi, quyết định buông bỏ thù hận. Cũng may, về sau y biết đó chẳng qua chỉ là giả vờ thờ ơ, Adrian vẫn còn hận y, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ như vậy, Chung Yến không khỏi thấy vui vì năm đó đã xử trí như vậy, chí ít ——
“Hiện tại, chí ít cậu ta còn hận tôi.” Y nhẹ nhàng nói.
Nếu mũi tên đã nằm giữa hồng tâm, không còn khả năng hòa giải, vậy thì cứ hận đi. Adrian chính là người đầu tiên và duy nhất thật sự quan tâm đến y trong sinh mệnh này. Không thể làm bạn, cho dù làm kẻ thù cũng tốt, y dù thế nào chăng nữa, cũng sẽ tuyệt đối không thể mất đi phần để ý này.
Chung Yến liên lạc với người của mình để mở cửa cho đi, Fayn bèn lái thẳng xe vào trong bãi để xe. Có một chàng trai trẻ tuổi đã đợi sẵn ở đó.
Người này dù mặc đồ tây nhưng nhìn lại giống như một học sinh đi đến hội thi biện luận hơn. Tóc ngắn bù xù màu nâu, mang thêm một cái kính có khung màu đen, mặt mũi tràn đầy phong độ của người đọc sách.
Nháy mắt khi Fayn thấy rõ khuôn mặt người nọ, tay đang đặt trên màn hình điều khiển lập tức trượt đi, suýt chút nữa đã đụng vào một xe khác.
Anh ta cảm giác được Chung Yến đã dời tầm mắt từ trên màn hình ảo của thiết bị đầu cuối nhìn về phía mình.
“Bãi đỗ xe của các cậu thiết kế kiểu quái gì không biết.” Fayn hùng hùng hổ hổ nói, “Nhìn cái gương chiếu hậu đằng sau kìa! Ý tôi là —— cái kính chiếu hậu phản quang!”
Chung Yến nhìn lướt qua trong bãi đỗ xe, ánh mắt dừng lại người duy nhất ở bên ngoài trừ bọn họ —— trợ lý của y —— hai giây, hỏi: “Cậu căng thẳng cái gì?”
“Mới rồi chúng ta suýt thì đụng trúng chiếc xe bên cạnh kia kìa, cậu không thấy à? Tôi nói vậy mà cậu vẫn bình tĩnh được sao? Nếu cậu xảy ra chuyện gì trên xe của tôi, tin tức đầu đề mười phút sau sẽ là ‘Sĩ quan cao cấp của quân đội Navi mưu sát Thượng nghị viên’ đó, tôi có thể không căng thẳng được chắc?”
Trợ lý trẻ tuổi thấy xe đã dừng hẳn, bèn đi tới mở cửa cho Chung Yến, còn gật đầu với Fayn, sau đó máy móc nói: “Phó chỉ huy Suster, cảm ơn ngài đã tự mình đến chuyến này, cũng xin ngài gửi lời cảm ơn này đến tổng chỉ huy Yate, cảm ơn ngày ấy ngày hôm qua trong lúc vô tình gặp nghị viên đã nhiệt tình giúp đỡ.”
Fayn cười phì, khoát khoát tay nói: “Không có gì, không có gì… Chỉ là tôi thấy hơi khó hiểu thôi, nghị viên mấy người lúc nào cũng phải nói chuyện nho nhã như thế không thấy mệt sao?” Anh ta đối mắt với vị trợ lý này hai giây, sau đó hai người đều không dấu vết chuyển hướng nhìn, Fayn đổi sang hỏi Chung Yến: “Tôi nói này Chung Yến, đây là con của nhân viên nào chỗ các cậu à? Còn chưa trưởng thành đây này?”
Nụ cười công thức hoá trên mặt thanh niên kia rạn nứt, chưa đợi Chung Yến nói, cậu ta đã mang ý buồn bực mở miệng: “Tôi đã hai mươi bốn tuổi, thành niên được bốn năm rồi, thưa phó chỉ huy Suster.”
Cậu ta dường như còn định nói gì đó, Chung Yến đã nhàn nhạt nói: “Intron.”
Intron cúi đầu cung kính ngậm miệng.
Chung Yến lấy lệ nói với Fayn: “Tạm biệt.”
“Khỏi. Hy vọng đừng gặp lại.” Fayn tức giận nói, kích hoạt màn hình điều khiển xe rời đi.
“Sao lại là cậu?” Chung Yến trên đường trở về văn phòng làm việc, thuận miệng hỏi: “Bayer đâu?”
Lần này ra ngoài, vì người đứng ra tổ chức là Học viện Tối cao, tính chất hoạt động lại đặc thù nên rất nhiều khách quý được mời đến đều dẫn theo thân tín cũng đồng thời là học viên tốt nghiệp từ Học viện, coi như trao một phần nhân tình, khiến người cũng ưu tú nhưng chẳng qua còn chưa đủ tư cách được mới về trường cũng có cơ hội được tham gia cuộc thịnh yến này. Chung Yến cũng không ngoại lệ, y dẫn theo hai cấp dưới trực tiếp cũng tốt nghiệp từ Học viện Tối cao là Bayer và Intron.
“Tiền bối Bayer có hơi không thoải mái.” Intron kính cẩn nói “Có vẻ như là bị đau dạ dày, nên tôi mới đến đón ngài, còn nữa,… Lúc sáng Thủ đô tinh truyền tin đến, ông ấy nhờ tôi báo cáo lại với ngài.”
Chung Yến kéo ghế ngồi vào bàn làm việc, mở màn hình ảo dùng để xử lý công việc trên bàn ra, nói: “Tôi biết rồi, lát nữa xong việc cậu gọi bác sĩ đến khám cho ông ấy, để ông ấy nghỉ một thời gian. Bắt đầu đi.”
Intron nói: “Là như vậy, đã sắp đến cuối năm —— hết năm nay là tròn một năm phân nghị viện ở tinh khu Navi và tổng bộ quân đội Navi, vẫn không có, ừm, không có tin tức. Mà mắt thấy đã sắp đến cuối năm…”
Đây chỉ là nói theo cách uyển chuyển, trên thực tế, tất cả báo cáo của tinh khu Navi đều vô cùng qua loa, chưa kể đến số liệu báo cáo định kỳ hàng tháng có sai lệch, cuối năm các tinh khu khác ngắn thì báo cáo năm mươi trang, dài thì đến trăm trang. Đáng lẽ ra, Navi là tinh khu duy nhất không có Điệp giám thị, báo cáo nên càng thêm chi tiết mới đúng, kết quả họ lại gửi đến có tám trang —— trong đó hai trang là mục lục, một trang là danh sách người soạn.
Tới năm nay, cả Navi lại dứt khoát im hơi. Từ nửa năm nay Thủ đô tinh đã liên tục gửi tin chất vấn đến mấy lần, tin sau lời lẽ nghiêm khắc hơn tin trước, nhưng toàn bộ đều như đá chìm đáy biển. Tới giữa năm, Thượng nghị viện còn từng điều động cả đặc phái viên tới điều tra tình huống, kết quả chuyên viên đến tinh khu Navi cũng không thể tiến vào, chứ đừng nói đến vào chủ tinh Navi gặp được Tổng chỉ huy hay người của phân nghị viện —— mặc dù hiện tại tất cả mọi người đều biết, tinh khu Navi lúc này đã là do tổng bộ quân đội cai quản, cái gọi là phân nghị viện chỉ sợ đã không còn tồn tại.
Sau khi đặc phái viên báo cáo xong, Thượng nghị viện vô cùng giận dữ, đề nghị điều động lực lượng quân sự để cưỡng ép tiến vào Navi được chuyển đến Hội nghị bàn tròn của các Thượng nghị viên. Tiếc rằng, khi đó vừa tròn một năm diễn ra sự việc ‘Trí tuệ nhân tạo mập mờ ác ý phán oan’, phong ba dư luận trên cộng đồng ảo lại nổi lên. Bọn họ vì chuyện này mà bị phân tán không ít tinh lực, đồng thời trong lòng khó nén lo lắng và kiêng kỵ sâu sắc —— dù cho nguyên nhân là như thế nào, người ra tay trước luôn là kẻ đuối lý. Huống chi lúc này danh tiếng của Navi trong lòng dân chúng lại đang thịnh, tỷ lệ người dân ủng hộ trí tuệ nhân tạo và Thượng nghị viện những năm gần đây ngày một tụt dốc, một khi đối đầu sẽ gây ra phản ứng dữ dội trên toàn bộ Liên Bang. Hơn nữa, điều động bao nhiêu vũ trang mới phù hợp? Quân đội Navi rốt cục đã phát triển tới mức độ nào? Bây giờ tinh khu xa xôi nọ kín bưng như một chiếc thùng sắt, cả tin cả người đều chỉ có vào không có ra, chẳng ai biết bên trong đến cùng là quang cảnh gì.
Sự việc cứ thế trì hoãn đến nay.
“Nội trong năm nay phải tìm ra biện pháp giải quyết cho chuyện này.” Chung Yến nói.
Y đan tay vào nhau đặt lên bàn, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được đang suy nghĩ điều gì. Trầm ngâm một lát, y ra lệnh: “Báo với khoang điều khiển, lập tức khởi hành trở về. Trả lời với Thủ đô tinh, nói rằng tôi đề xuất khởi động lại kế hoạch đưa Điệp tới Navi bị tạm ngưng bảy năm trước. Tôi đặc biệt kiến nghị, trước khi kết thúc năm, chúng ta nhất định phải phá vỡ được cục diện bế tắc này, tiến vào tinh khu Navi. Cụ thể thì chờ tới khi tôi trở về hội nghị bàn tròn rồi nói. Gửi đi.”
Intron gần như khiếp sợ, “Chuyện đó… thưa ngài, làm vậy có được không? Chuyện tinh khu Navi, ngài, ngài không nên tránh đi sao?”
Chung Yến ngước mắt lên nhìn cậu ta, hỏi ngược lại: “Tránh đi? Vì tôi có bất hoà với Tổng chỉ huy quân đội Navi, bọn họ sợ tôi lấy công báo thù riêng, hay là vì hắn ta là đối tượng kết hôn phù hợp nhất của tôi, lo tôi lạm quyền vì tư lợi?”
Intron có chút xấu hổ, do dự nói: “Tôi có nghe được vài tin đồn từ đồng nghiệp bên ấy, chỉ e là… vế sau nhiều hơn. Dù sao thì thân phận này của ngài, cũng không dễ từ chối, bên Nghị viện…”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chung Yến cụp mắt nói, “Vị kia ở Navi hận tôi lắm, nhất định sẽ thà nộp gấp năm lần phí phạt cũng không muốn bị ràng buộc với tôi. Cuộc hôn nhân này đã không có kết quả, vậy thì cũng không cần phải tị hiềm làm gì, cứ gửi đi như tôi mới vừa nói.”
***
Fayn gần như vừa ra khỏi phạm vi giám sát của phi hạm đã vội vã bấm thông tin của Adrian.
Giọng Adrian truyền tới: “Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng để nói. Tôi và liên lạc viên…”
“Quên liên lạc viên đi! Chuyện của tôi nhất định quan trọng hơn anh ta!” Fayn dùng tốc độ cực nhanh hô lên, “Cậu có biết mới vừa rồi trên phi thuyền cá nhân của Chung Yến tôi trông thấy người nào không? Người liên lạc với tôi ở trong trường học hôm qua, người của ‘Tiêu bản’!”
- Hết chương 10-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT