Chung Yến không đáp lại nhưng ý cười bên môi dường như nhạt đi một chút, dáng vẻ như thể đang cố gắng duy trì nụ cười. Điều này làm Pearson cảm thấy hết sức thỏa mãn, ông ta ác ý tiếp tục nói: “Cậu đoán xem cậu ta tới tìm tôi làm gì? Tôi cũng vừa hôm qua mới biết tên nhóc nhà họ Yate thế mà thật sự thích cậu, cậu ta cầm ảnh chụp thi thể Khuất Vĩnh Dật đến để uy hiếp tôi, nói nếu tôi còn dám động đến cậu sẽ khiến tôi có kết cục giống Khuất Vĩnh Dật. Ha ha ha ha, không gạt cậu làm gì, lúc đó tôi nghe mà còn bật cười.”
Hệ thống theo dõi của Thượng nghị viện trực tiếp liên quan tới tầng thứ chín. Hiện tại Điệp ở tầng chín đã ngủ đông, giám sát chỉ là thùng rỗng kêu to, Pearson ăn nói càng thêm không để ý: “Nếu không sao lại nói kẻ làm binh không có đầu óc kia chứ? Cậu ta xông vào nhà tôi, luôn miệng nói trước khi Khuất Vĩnh Dật chết đã cung cấp bằng chứng, nếu tôi không chịu an phận mà đối địch với cậu, cậu ta sẽ công khai chứng cứ ra bên ngoài. Ha ha ha, nếu thật sự có chứng cứ các cậu có thể nhịn tới giờ sao? Quả nhiên chỉ qua mấy câu hỏi tôi đã nhìn ra cậu ta đang cố tình hư trương thanh thế. Nghị viên Chung, mới vừa rồi cậu nói hôm nay là ngày may mắn, nếu phải nói, thì ngày hôm qua cũng là ngày may mắn của tôi. Nếu không phải ông chồng quý hoá của cậu cố ý tới uy hiếp tôi, tôi còn không thực sự chắc chắn các cậu có chứng cớ hay không đâu. Nếu các cậu đã không có, tôi còn sợ gì đây? Không ngại liều mình một phen, đánh cược vì vị trí kia, không phải sao?”
Chung Yến nghe ông ta nói, lông mày chậm rãi cau lại. Pearson đắc chí vừa lòng, đang định đâm y thêm vài câu, chỉ nghe Chung Yến ung dung thở dài, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, nếu tôi ở đó thì tốt rồi.”
Pearson tán đồng cười ha ha, nói: “Tôi đâu nói không phải chứ? Nghị viên Chung, cũng may là cậu ta tìm đến tôi. Nếu đổi lại là cậu, tôi chưa chắc đã có tự tin nhìn ra cậu có phải đang nói láo hay không, dù sao công việc của chúng ta cũng chẳng khác nghề diễn viên là bao.”
“Tôi không tiếc điều đó.” Chung Yến phủ nhận nói, nhưng không tiếp tục giải thích, “Khi anh ấy uy hiếp ông không được đụng đến tôi đã nói những gì?”
Nhiều trọng điểm như vậy y lại không hỏi, còn đi hỏi một vấn đề râu ria. Pearson sửng sốt như đấm vào bịch bông, vô cùng khó chịu.
Pearson trả lời: “Ai mà nhớ được cậu ta nói thế nào? Đại khái chính là ý đó.”
“Nếu tôi ở đó thì tốt rồi.” Chung Yến lại thở dài tiếp, “Dáng vẻ khi anh ấy nói những lời đó chắc chắn là rất ngầu, không được nhìn quả là đáng tiếc.”
Intron đứng sau Chung Yến không nhịn được mà bật cười.
Pearson lúc này mới nghe ra được Chung Yến đang đùa bỡn mình. Lập tức, sắc mặt ông ta tái xanh lại. Hai tiểu bối trước mắt ông ta, người này còn trẻ tuổi hơn người kia, thế mà lại không biết trời cao đất rộng mà không hề có một tia sợ hãi với ông ta. Trí tuệ nhân tạo rơi đài, ông ta là ứng cử viên có tiềm lực mạnh nhất. Chẳng mấy chốc nữa ông ta sẽ có được đại quyền trong tay, vị trí còn cao hơn hiện tại, hai tên oắt con này vậy mà còn dám đắc tội ông ta! Nhất thời lửa giận dồn lên ngực, ông ta giơ tay lên định đánh tới mặt Chung Yến.
Không ai ngờ rằng sau khi hệ thống theo dõi mất hiệu lực, Pearson bình thường hoà nhã lịch sự chỉ một lời không hợp thôi đã muốn ra tay đánh người. Intron sợ trắng mặt, đang muốn tiến lên ngăn cản thì đã có một cánh tay nhanh hơn mạnh mẽ kềm chặt tay ông ta.
“A!” Pearson hét thảm một tiếng, trợ lý của ông ta bị người đàn ông đột nhiên xông tới làm cho ngây người, nhất thời đứng chết chân không dám bước lên, phải để Pearson gọi mất mấy giây mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chạy tới hô to: “Anh làm gì vậy? Buông ngài Pearson ra!”
Động tĩnh phía họ đã hơi lớn, ở tầng này lại đều là văn phòng, lần lượt có các nghị viên tới xem đã xảy ra chuyện gì. Chung Yến giật giật tay áo đang bảo vệ mình của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Ad, có người tới.”
Adrian lúc này mới khinh thường đẩy tay ra. Pearson lùi về sau, lảo đảo hai bước, may có trợ lý đỡ phía sau mới tránh được cảnh đặt mông ngồi xuống đất. Tay trái ông ta rờ lấy tay phải, hoài nghi cổ tay mình có phải đã bị bóp nát rồi không, tức giận đến điên lên: “Được lắm được lắm! Các người được lắm! Adrian Yate, cậu cứ chờ đi, tôi sẽ kiện cho cậu táng gia bại sản!”
Adrian lăn lộn trong quân đội nhiều năm, ăn nói không vòng vo giống mấy nghị viên này, mở miệng mắng lại ngay: “Lão già kia, hôm qua tôi mới vừa cảnh cáo lão, có phải lão không coi ra gì đúng không? Gấp đi đầu thai gặp tổ tông đến vậy thì để ông đây tiễn lão một đoạn đường.”
Đời này Pearson đã bao giờ bị người ta thô lỗ chỉ vào mũi mắng mỏ trước đại sảnh đông người như vậy? Nhất thời đầu óc ông ta sung huyết tới choáng váng, tức giận không nói ra lời.
Chung Yến đưa tay nhẹ nhàng vuot ve l0ng nguc Adrian để thuận khí cho hắn, một tay khác kéo tay người nọ, “Đừng nóng giận, không cần để ý tới ông ta, chúng ta tới phòng làm việc của em đi.”
Adrian cầm tay y, không đi theo mà đứng nguyên tại chỗ nói: “Anh đã nói những gì em còn không biết sao? Việc gì phải hỏi lão.”
Lời này ý là còn chưa nguôi giận. Chung Yến bất đắc dĩ cười một tiếng, thuận theo hỏi: “Làm sao em biết anh và ông ta nói gì?”
“Từng câu từng chữ anh nói đều đọc theo lời kịch của em.” Adrian nhả từng chữ rõ ràng, tiếng không lớn nhưng đủ cho Pearson nghe được. Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Pearson, khiêu khích cười: “Lúc ấy anh còn nghi ngờ không biết có làm được không, không ngờ chiều hôm đó lão già này đã gấp rút làm phản, phản ứng chẳng khác em dự liệu là bao nhiêu.”
Lời kịch?
Trong lòng Pearson giật thót, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Bọn họ đang nói chuyện trước cửa phòng Chung Yến, Adrian vừa mới từ văn phòng Chung Yến đi ra, có thể vừa rồi nghe thấy họ nói chuyện nên nghĩ ra cách tạm thời chống chế mà thôi. Ông ta lạnh lùng nhìn lướt qua mấy nghị viên đang vây xung quanh, đám nghị viên bị ông ta trừng mắt, cũng không dám tiến lên. Pearson lúc này mới đi lên phía trước một bước, thấp giọng âm trầm nói: “Bớt giả vờ giả vịt đi, nếu trên tay các người thực sự có chứng cứ tôi thuê người ám sát, tại sao còn không sớm tung ra?”
Chung Yến cười nói: “Có thể là đang chờ một thời cơ thích hợp, ví dụ như… hiện tại.”
“Nếu tôi là lão thì bây giờ đã sớm vội vàng thu dọn đồ đạc chạy án rồi.” Adrian nói, trong mắt loé lên tia sáng bạc nguy hiểm, “Chạy xa một chút, đừng để tôi bắt được quá sớm.”
“Cậu nói bậy…” Pearson chưa kịp nói xong, trợ lý của ông ta nhìn tin tức trên thiết bị đầu cuối, lập tức ngẩng đầu giữ chặt lấy ông ta, “Thưa ngài! Không hay rồi, vừa rồi sở cảnh đã hạ lệnh lùng bắt ngài, nói ngài… ngài…”
Anh ta không nói ra miệng, Pearson đã thông qua màn hình ảo trên tay anh ta thấy được nội dung. Con mắt ông ta trừng lớn cơ hồ sắp lọt khỏi hốc mắt, không thèm tiếp tục dây dưa với họ nữa, vội vàng mang theo trợ lý, đẩy đám người vây xem ra để rời đi.
“Thật ra anh hy vọng ông ta có thể trốn được.” Adrian nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta nói. Khi đó Chung Yến bị thương nặng như vậy, trong mắt hắn, phải ăn miếng trả miếng mới có thể vừa lòng…
Chung Yến nhìn tốp năm tốp ba xung quanh, thản nhiên nói: “Tản đi hết đi.”
Một phiếu mới vừa rồi của y đã định ra hướng đi của thời đại, không ai dám làm y mất mặt, càng đừng bàn tới bên cạnh còn có sát thần của quân đội Navi không biết từ nơi nào xuất hiện ra, tất cả mọi người trong giây lát đã tan tác như chim. Intron cũng cúi đầu nói với họ: “Ngài Chung, vậy tôi đi trước.”
“Trông ngoài cửa, ai đến tôi cũng không gặp, có việc gì cứ liên hệ với cậu.” Chung Yến phân phó nói, Intron đáp lời rồi đi về phía bàn làm việc của mình.
“Hôm nay có lẽ phải bận tới khuya.” Chung Yến kéo tay Adrian cùng đi vào văn phòng, “Nghị án Luận tội mới được thông qua, bên anh chắc chắn cũng có nhiều chuyện cần xử lý, anh làm việc ở đây chắc chắn không tiện đâu, hay là cứ về trước đi nhé? Đã nói với anh là không vấn đề gì đâu mà, anh không cần phải đi theo em. Giờ thì hay rồi, chưa tới mấy phút nữa tất cả mọi người đều sẽ biết anh đang ở Thủ đô tinh.”
Buổi sáng Adrian ngụy trang thành vệ sĩ của y để đi vào, có Pearson mang vệ sĩ theo làm ví dụ, lại thêm buổi sáng Điệp đã ngủ đông, trà trộn vào cũng không quá khó.
Ban đầu Adrian thuyết phục Chung Yến dẫn mình đến là chuẩn bị nếu như hội nghị thất bại, hắn sẽ đánh ngất Chung Yến mang đi. Bây giờ chuyện đã thành, kế hoạch này xem như hết hiệu lực, mãi mãi không cần thiết để Chung Yến biết. Adrian dịu dàng nói: “Được, giờ anh sẽ gọi một vệ binh tới, đợi cậu ta đổi vị trí rồi sẽ đi.”
Cả ngày hôm nay Chung Yến đều không về nhà, y bận rộn tại Nghị viện mãi đến tận rạng sáng ngày hôm sau, thậm chí trong suốt thời gian đó còn không có thời gian liên lạc với Adrian. Một mặt vì lúc này là thời điểm đặc biệt, hai người thực sự có nhiều công việc quấn thân. Mặt khác, tin tức ngày hôm ấy về nghị viện và quân đội đều liên tục được cập nhật, hai người họ đều chỉ cần xem chút tin tức là đã có thể biết đối phương đang bận rộn gì.
Trước khi tiến hành bỏ phiếu luận tội, kết quả điều tra dân chúng cho thấy có trên tám mươi phần trăm số người cho rằng nghị án luận tội không thể thuận lợi thông qua. Phạm vi đối tượng của cuộc điều tra này nếu thu nhỏ trong những người có trách nhiệm quan trọng trong xã hội, ví dụ như sở cảnh, trường học, sở nghiên cứu,… v.v chỉ sợ sẽ còn lớn hơn. Vốn cho rằng sau khi bỏ phiếu kết thúc Điệp sẽ lần nữa tỉnh lại, ai ngờ rằng giấc ngủ này của nó không có cơ hội thức tỉnh. Mặc kệ những người này mừng rỡ hay còn bất mãn, họ đều có một phản ứng giống nhau, đó chính là luống cuống.
May mà Chung Yến và Vahl đã sớm chuẩn bị kỹ càng phương án quá độ, hội nghị vừa kết thúc đã lấy danh nghĩa tổ chức của hai người để triển khai. Lúc này các công việc mới có thứ tự rõ ràng, các cơ năng xã hội không đến mức bị xáo trộn.
Tin tức sau đó mới khiến mọi người phải kinh ngạc. Đầu tiên là truyền ra tin Adrian Yate xuất hiện ở Thủ đô tinh, xảy ra tranh chấp với Bard Pearson ở Thượng nghị viện. Chưa đầy một lát sau đã có tin Khuất Vĩnh Dật trong vụ ám sát hồi đầu năm trước khi chết đã để lại giấy tờ và chứng cứ, xác nhận chủ mưu phía sau là Pearson. Sáng hôm đó còn có người suy đoán nếu Điệp bị phế truất, Pearson là người có khả năng lên chức tổng thống nhất. Không ngờ tới chiều, cảnh sát Thủ đô tinh đã thông báo ứng cử viên tổng thống có tiềm năng nhất đã bị bắt giam chờ thẩm vấn.
Quá nửa đêm, công việc cấp bách trong tay cuối cùng đã xử lý xong xuôi. Intron thấy Chung Yến dọn đồ chuẩn bị rời đi thì vội cản lại, nói: “Ngài Chung, hay là anh cứ chờ một chút rồi hẵng đi, cổng…”
“Cổng làm sao?” Chung Yến hỏi.
“Ngày Yate, ý tôi là ngài Stalvern Yate vừa rồi có tới, khăng khăng muốn gặp anh.” Intron bất đắc dĩ nói, “Vệ binh của chỉ huy Yate đã ngăn người lại rồi, nếu anh ra ngoài sẽ chạm mặt mất.”
Chung Yến bật cười nói: “Chạm mặt thì chạm mặt, tình thế bây giờ là thế nào rồi? Chẳng lẽ tôi còn sợ ông ta?”
Y vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, vừa ra khỏi phòng làm việc đã thấy Stalvern bị ngăn lại ở cổng lớn của khu văn phòng, đang chỉ vào mặt một vệ binh trẻ tuổi mà chửi rủa: “Mi là cái thá gì? Còn không cho ta mắng sếp của mi hả —— ta cứ chửi nó đấy! Nó do một tay ta nuôi lớn! Là cháu ta! Thế mà ta lại không thể mắng nó? Có phải nó ở bên trong không? Chung Yến ở trong đó có phải không? Mau kêu hai đứa nó ra gặp ta!”
Vệ binh trẻ tuổi trao đổi tuổi tác với Intron hôm qua tức giận đến đỏ bừng cả mặt, hai mắt dường như sắp phun ra lửa, có vẻ đã sắp sửa bộc phát. Chung Yến lúc này dẫn Intron nhanh chóng đi tới.
- Hết chương 85-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT