Nghị viên thuộc phe trung lập bỏ phiếu thứ hai từ cuối lên lập tức đổ mồ hôi đầy đầu. Vị phe trung lập trước đó đoán không sai, tối qua Pearson với anh ta đã mật đàm trong đêm, hai bên đã hứa hẹn lợi ích với nhau, đảm bảo anh ta sẽ bỏ phiếu giống như Pearson. Không ngờ giữa chừng lại có thay đổi đột ngột, hơn nữa anh ta cũng không nghĩ rằng sẽ sắp xếp chỗ ngồi như bây giờ. Nếu anh ta bỏ phiếu tán thành, Chung Yến có bỏ phiếu gì cũng chẳng còn ý nghĩa, vậy chẳng phải một phiếu của anh ta chính là phiếu quyết định hay sao?
Áp lực thay đổi tương lai cho cả nhân loại đè nặng trên vai anh ta, khiến trên trán anh ta trượt xuống một giọt mồ hôi. Đầu anh ta rối như tơ vò, tim đập loạn lên, đang lúc định nói ra nội dung của phiếu thứ mười hai, Stalvern lại bất thình lình gọi tên anh ta, khiến anh ta suýt thì giật mình nhảy chồm lên.
“Nghị viên Parser, cậu cứ nhìn chằm chằm nghị viên Pearson làm gì? Mặc dù chỉ còn hai phiếu, nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh lại, trong hội nghị lần này, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lá phiếu của bản thân.”
Nếu như tỉnh táo, Parser hẳn sẽ nhớ ra anh ta mới chỉ nhìn lướt qua Pearson, căn bản không hề nhìn chằm chằm như ông ta nói. Đáng tiếc lúc này anh ta đang cực kỳ căng thẳng, nghe vậy trước mắt phút chốc đã tối sầm lại, chẳng lẽ tất cả mọi người đều biết anh ta và Pearson có giao dịch ngầm rồi? Nhưng nếu bỏ phiếu phản đối, Chung Yến cũng bỏ phiếu phản đối, chẳng phải chuyện của Pearson chính là do anh ta làm thất bại hay sao? Nhớ lại những thủ đoạn của Pearson mà anh ta nghe được qua con đường tình báo, nhất thời Parser đổ mồ hôi như mưa. Nhưng tốt xấu gì cũng là Thượng nghị viên, cuối cùng anh ta vẫn không ngất ngay mà cố kiến trì suy nghĩ. Hồi lâu sau, môi anh ta run rẩy thốt lên: “Tôi… tôi bỏ quyền.”
Thần kinh căng chặt của Stalvern trầm tĩnh lại. Ông ta có nghĩ sao cũng cảm thấy người bỏ phiếu thứ mười một không giống người của Pearson. Chẳng qua như vậy Pearson cũng không đủ phiếu, phía sau còn một phiếu nữa, phiếu thứ mười ba là Chung Yến, xem ra đời Pearson phải chấm dứt ở phiếu thứ mười hai này rồi. Ông ta là người được mời về chủ trì, theo lý nên bày ra tư thái công chính nghiêm minh. Vừa nãy ông ta ngắt lời trong lúc người khác bỏ phiếu, dù đúng hay sai, sau này chắc chắn sẽ bị lên án. Thế nhưng mắt thấy Pearson sắp sửa đạt được…
Nếu như nói Điệp là vị thần mà con người tạo cho mình, thì Stalvern có lẽ là thần sứ trung thành nhất. Nhân lúc trí tuệ nhân tạo rơi vào trạng thái ngủ say, nhóm sứ đồ của nó mỗi người đều có mục đích riêng. Giữa thời điểm đám đông mưu trù làm loạn ấy, ông ta quyết tâm bất cứ giá nào để đánh cược một ván, cũng may, có lẽ là được Điệp ngủ say phía trên chiếu cố, ông ta đã cược thắng!
Cứ tình hình này, không có bên nào đạt bảy phiếu, hai bên lúc này là sáu đều. Lúc này xử lý ra sao, còn không phải mặc người chủ trì là ông ta mở miệng là gì?
“Sao có thể bỏ quyền được?!” Cơ hội lên trời đang ở trước mắt, không ngờ lúc mấu chốt lại bị kẻ khác chặn đứng, người quyền cao chức trọng như Pearson không khỏi có lúc mất lễ nghĩ, bật thốt lên.
Stalvern mới rồi ngắt lời người khác đã bị mất uy, lúc này chớp lấy cơ hội, dứt khoát đổ oan ức lên người đối phương: “Bỏ quyền là quyền sẵn có của cậu ta, nghị viên Pearson, ông định can thiệp tới việc bỏ phiếu của người khác sao?”
Giữa tình huống đang bị cả Liên Bang quan sát, hai người tranh chấp giữa bàn họp khiến vẻ mặt các nghị viên khác cũng thay đổi. Phe cánh hai bên đều hận không thể kéo thủ lĩnh của mình xuống để mấy ông ta đừng tiếp tục.
Cũng may chuyện không kiềm chế được cảm xúc chỉ diễn ra trong một chớp mắt, Pearson hiển nhiên cũng hiểu rõ đang là trường hợp nào. Quyền bỏ phiếu của ông ta đã qua, nói nhiều sai nhiều, dù trong lòng có hận, có một đống thứ muốn phản bác, ông ta cũng chỉ có thể gằn qua kẽ răng một câu: “Dĩ nhiên không phải.”
Stalvern cũng biết rõ đây không phải thời điểm để dây dưa, ông ta không tiếp tục quản Pearson nữa, thẳng lưng uy nghiêm nói với đám người: “Đã như vậy, kết quả bỏ phiếu lần này của chúng ta…”
“Nghị viên Yate, tôi còn chưa bỏ phiếu đâu.” Người thứ mười ba trên bàn tròn từ đầu đến cuối chưa mở miệng, đột nhiên nói.
Đúng vậy, Chung Yến còn chưa bỏ phiếu. Cục diện này là do Chung Yến một tay bắt đầu, cho nên Stalvern tự tính phiếu vẫn luôn mặc định tính cả phiếu của Chung Yến. Vừa rồi ông ta thật sự bị Pearson làm xáo trộn tới mức hồ đồ, suýt chút nữa thì trực tiếp tuyên bố thế hoà.
“Tôi biết.” Ông ta nói đến là ôn hoà, nhưng trong lòng lại hơi bất mãn, âm thầm tức giận vì Chung Yến không uyển chuyển nhắc nhở mình, “Tôi đang muốn nói kết quả cuộc bỏ phiếu lần này của chúng ta ra sao còn phải xem phiếu của nghị viên Chung Yến.”
Ông ta nói xong, vô thức nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh. Chung Yến vừa vặn quay đầu nhìn ông ta, sau khi đối mắt, y bỗng lộ ra một nụ cười mỉm. Nụ cười của y không rõ ràng lắm, chỉ có khoé miệng hơi nhếch lên, cho thấy tâm tình của chủ nhân nó lúc này là khá tốt. Cũng chính giờ phút này, trống ngực của Stalvern bỗng mất hẳn —— đúng vậy, kế hoạch không bị phá hỏng, hẳn Chung Yến cũng phải thở phào một hơi. Nhưng là thế hoà… có đáng vui mừng đến vậy không? Ông ta còn chưa từng thấy dáng vẻ người thanh niên này khi cười lên thực sự đâu. Không biết sao, một cảm giác kinh nghi không ổn đè nặng trong lòng Stalvern.
Ý cười chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, Chung Yến thu lại đường nhìn, khiến mọi người bất ngờ là y lại đứng lên.
“Hôm nay thực sự là một ngày may mắn.” Thượng nghị viên trẻ tuổi nhất nói vậy, y đưa tay trái đặt lên túi phải căng phồng của âu phục, bên trong là cục đuôi lông thỏ may mắn mà hôm qua Adrian đã cho mượn.
Đây là lần đầu tiên Chung Yến cho công chúng chiêm ngưỡng thấy vật này. Tất cả mọi người đều nhìn rõ, trên ngón vô danh bên tay trái thon dài trắng nõn của y có đeo một chiếc nhẫn bạc rất to, kiểu dáng y đúc chiếc đeo trên tay Tổng chỉ huy quân đội Navi hôm họp báo ở tinh khu Labor, hẳn chính là nhẫn cưới.
“May mắn hôm nay, là may mắn của tôi, cũng là may mắn của đồng bào khắp Liên Bang.”
Cái gì gọi là may mắn của đồng bào khắp Liên Bang?! Stalvern bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên nửa bên mặt tuấn mỹ vô song của thanh niên đứng bên cạnh, tia cảm giác không ổn bắt đầu bành trướng vô hạn.
“Chương trình nghị sự luận tội trí tuệ nhân tạo, số phiếu trước mắt, tán thành sáu phiếu, phản đối năm phiếu, phiếu trống một phiếu. Theo quy tắc, ý kiến nào đạt bảy phiếu trước sẽ được tiếp nhận.” Camera trực tiếp thông minh chậm chạp hạ xuống, dừng ở độ cao ngang với tầm mắt Chung Yến. Cả thế giới im lặng, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
“Phiếu mười ba là, tán thành.”
Trong ngày cuối cùng, môn đồ cuối cùng của vị thần ngự chốn nhân gian đã chính miệng tuyên bố án tử hình cho nó.
Vũ trụ như lần nữa khởi động, vô số tinh cầu sống lại trong giây phút này.
Tổng bộ quân đội Navi, đại sảnh mới rồi còn có thể nghe được tiếng kim rơi bỗng phát ra tiếng reo hò to lớn, binh sĩ tụ tập trong đại sảnh cùng nhau xem trực tiếp kích động ôm nhau hò hét. Phó chỉ huy Fayn ngồi trong văn phòng chợt thở phào nhẹ nhõm, vì mới rồi nín thở quá lâu, anh ta không cẩn thận bị sặc, ho thành tiếng.
“Phó chỉ huy, sao vậy?” Trước mặt anh ta có hai cái màn hình, bên trên một cái vẫn là hình trực tiếp cuộc bỏ phiếu, lúc này trên mặt tất cả những vị lão làng trong đó đều là vẻ kinh ngạc chưa định thần. Trên một màn hình khác là một người đàn ông mặc áo khoác chắc, cậu ta nghe thấy tiếng Fayn ho, quan tâm nhìn xuyên qua camera, “Bị cảm sao?”
“Không không, bị sặc một cái thôi, bác sĩ đừng lo.” Fayn vội vàng nói, trong lòng cũng rất hưởng thụ —— chuyện này thật sự là một thay đổi cực lớn. Câu đầu tiên Uý Lam mở miệng nói với anh ta là hỏi vì sao anh ta ho, dường như anh ta còn quan trọng hơn cả chuyện đại sự. Mặc dù Fayn cũng biết Uý Lam hẳn không nghĩ như vậy, chỉ là mạch não không giống người bình thường lắm thôi.
Hiện giờ hai người họ gọi nhau bằng chức vụ, Uý Lam là căn bản không nghĩ đến vấn đề này, còn Fayn đang trong quá trình yêu đương ngượng ngùng nên cũng không có ý định chủ động nói ra. Chẳng qua hiện giờ nghĩ đến Uý Lam vẫn cứ làm bác sĩ, mà Adrian cũng còn khoẻ mạnh, Fayn không thể thăng chức được, trong thời gian ngắn thì không thành vấn đề.
“Tiếng bên em là sao vậy?” Fayn nghe thấy phía Uý Lam truyền đến âm thanh huyên náo, hỏi.
“Là các học sinh của Học viện Tối cao đang ăn mừng.”
Uý Lam từ bên trên, thông qua cửa sổ quan sát phía dưới, chỉ thấy khu nhà ký túc xá có mấy thanh niên vui vẻ như điên chạy ào ra. Không lâu sau, chỉ thấy một chàng trai bị đám người bao xung quanh, người nọ là hội trưởng hội học sinh lúc này của Học viện Tối cao. Vài ngày trước khi bọn họ đến đây, rất nhiều việc vặt đều do nam sinh này sắp xếp cho nên Uý Lam mới nhận ra. Mọi người nâng cậu ta lên cao, phía xa có không ít giáo sư và binh sĩ tuần tra Navi cũng đi tới tham gia náo nhiệt. Cả sân trường tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Cảnh ăn mừng như vậy còn diễn ra ở khắp các ngõ ngách của Liên Bang. Mọi người nhao nhao ra khỏi nhà, ra đường lớn, chúc mừng những người xa lạ cũng khó nén nổi kích động như mình. Vào thời đại không bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể giải quyết được hết thảy này, họ chưa từng trải nghiệm qua cảnh tượng nào như thế.
Chung Yến ra khỏi phòng hợp, hơi thừ người.
Luận tội được thông qua, hệ thống Thượng nghị viện và những chỉ lệnh tối cao của Điệp bị sụp đổ. Loạn rồi. Ngoài phòng họp tầng thứ tám vốn yên lặng hiện giờ vây đầy nghị viên, các nghị viên đều mặc chính trang đi làm nên lúc này nhìn qua là một mảng đen kịt. Cửa phòng họp vừa mở ra, thấy người đứng ở cửa là Chung Yến, tất cả đều không tự giác mà lùi một bước, nhường ra một con đường cho y. Intron xuyên qua đám người, bước đến gần.
Chung Yến hơi hất cằm lên, thản nhiên dẫn theo trợ lý rời đi trong ánh nhìn của các nghị viên khác. Y vừa đi đến tầng văn phòng làm việc của mình, còn chưa kịp trở lại văn phòng, đã bị một người từ phía sau gọi lại.
Là Bard Pearson.
“Nghị viên Chung đi nhanh vậy làm chi? Đám người chúng tôi còn chưa kịp phản ứng đã không thấy cậu đâu rồi.” Pearson cười giả lả, trong giọng nói là sự đắc ý không kiềm được, “Tôi cố ý tới để cảm ơn nghị viên Chung Yến đây. Ngẫm lại cậu theo chỉ huy Yate, cũng được truyền thụ không ít chỗ tốt của nhân loại tự trị nên hôm nay mới đại nghĩa như vậy nhỉ. Về phần ‘nhân loại tự trị’ cần ai đến trị… Ha ha, tôi phải cảm tạ rồi.”
Chung Yến mỉm cười nói: “Người có hiềm nghi giết người cũng có thể tranh cử tổng thống sao?”
Pearson không ngờ y không hề nao núng, còn nói trắng ra trước mặt hai trợ lý, ánh mắt ông ta tối sầm đầy vẻ hung ác, cười quái dị một tiếng mới nói: “Nghị viên Chung sao cũng bắt đầu nói loạn vậy, không bằng để tôi nói cho cậu một bí mật nhé. Vị chỉ huy kia của Navi bây giờ đang ở Thủ đô tinh —— à, cái này có lẽ cậu đã biết rồi. Vậy cậu có biết, buổi sáng hôm qua tôi đã từng gặp cậu ta chứ?”
——–
Ghi chép của tác giả về cuộc bỏ phiếu, trong ngoặc là kịch bản, ngoài ngoặc là phiếu thật.
- Stalvern Yate (N) N
- Bard Pearson (N) Y
- Vahl Cayman (Y) Y
- Bảo thủ (Y) N
- Cấp tiến (N) Y
- Trung lập (Y) N
- Cấp tiến (N) Y
- Cấp tiến (Y) Y
- Bảo thủ (N) N
- Cấp tiến (gián điệp đảng bảo thủ) (N) (N)
- Bảo thủ (gián điệp của Valh) (N) Y
- Trung lập (do Pearson lôi kéo) (Y) bỏ quyền.
- Chung Yến (N) Y.
- Hết chương 84-