Dật Lạc

Chương 5: Biến cố


1 năm


  Một buổi sáng nọ, Châu Dật Lạc vẫn ngồi tắm nắng dưới bóng cây hoa lê gió thổi nhè nhẹ nàng dường như sắp gục xuống bàn ngủ nào ngờ bên ngoài bỗng trở nên ồn ào.
A Đào nhanh chân nghe ngóng từ bên ngoài trở vào báo tin rằng bên ngoài có bọn lính canh đã bao vây hết phủ yêu cầu bắt Châu đại gia đi. Bây giờ là mùa hè tuy nàng mặc trang phục mỏng nhưng trên lưng vẫn ướt đẫm một mảng.

  Băng qua dải hành lang dài, nàng gần như chạy hết sức mình, tà váy xanh chuyển động theo từng bước chân nàng. Xông vào Phương Hoa các nàng chỉ thấy mẫu thân ngã quỵ trên đất khóc nấc lên, nàng run lên nắm lấy tay người hỏi: "Mẫu thân người nói cho Lạc nhi biết chuyện gì đi, có được không?" 

  Qua vài lời của mẫu thân nàng biết được ít tháng trước Châu gia bắt tay làm ăn cùng tên lái buôn họ Dương. Việc làm ăn ngày càng phát đạt, điều bất thường là việc làm ăn quá thuận lợi tiền ngày càng nhiều nên Châu đại gia nảy sinh lòng nghi không chỉ Châu đại gia mà quan trên cũng để ý nên cho người ngầm điều tra. Cuối cùng phát hiện tên lái buôn họ Dương ngoài mặt là làm ăn cùng Châu gia nhưng thật ra lấy đó để ngụy trang bán hàng mà triều đình cấm. Sau khi biết mình bại lộ tên họ Dương bỏ trốn còn Châu đại gia bị bắt Châu nhị gia và trên dưới Châu gia không thoát khỏi liên can.
  
  Nàng thẫn thờ bước ra khỏi Phương Hoa các. Trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của mẫu thân "Lạc nhi, tất cả trong cậy vào con!".

  Nàng bắt đầu sợ hãi, nàng thật sự sợ hãi, nàng chỉ là một cô gái xuyên đến từ hiện đại để bắt đầu cuộc đời mới, tâm hồn nàng cũng chỉ là Vương Yên Yên mới hai mươi tuổi, nàng chưa từng đối mặt với loại khó khăn như thế này. Lúc này đây, Châu phủ bên trên chỉ còn lại một lão phu nhân tuổi già sức yếu không thể chịu nổi kinh hoảng, một Châu đại gia không biết sống chết, một Châu đại phu nhân sụp đổ tinh thần không chút sức lực, bên dưới là toàn bộ hạ nhân đang bất an lo sợ của Châu phủ, nàng hoàn toàn cảm thấy sợ hãi. 

  Đứng trong gió đến khi cảm thấy tỉnh táo hơn nàng theo A Đào trở về phòng. Không biết từ lúc nào Cảnh Minh đã đứng trước phòng chờ nàng, trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng hiển nhiên có vẻ hắn đã biết hết rồi, hắn hỏi: "Muội định thế nào?"

  Nàng chỉ nhìn hắn rồi lắc đầu.

  Hắn nói: "Cha huynh có không ít giao tình với Châu thúc nên sẽ nhờ người giúp đỡ, nhưng không dám chắc là sẽ không ảnh hưởng đến gia quyến. Muội nên có chuẩn bị".

  Nàng dựa vào hắn khóc lớn, còn hắn nhẹ nhàng vỗ về nàng đến khi nàng không khóc nổi nữa.

  Trở lại chính đường Châu phủ nàng cho gọi tất cả hạ nhân trong phủ, trên tay nàng là giấy bán thân của bọn họ. Nàng đóng dấu sau đó trả lại từng người sau đó thưởng cho họ ít bạc để họ rời đi. Chỉ có A Đào và Phương ma ma không chịu đi, năn nỉ nàng giữ họ lại.

  Khi đèn khắp con ngõ nhỏ trấn Thụy Vũ còn chưa thắp sáng nhà nhà còn chìm vào giấc ngủ thì cửa sau Châu phủ có một chiếc xe ngựa âm thầm rời đi.

  Không lâu sau trên bảng thông báo của trấn xuất hiện lệnh truy nã gia quyến Châu gia, người qua đường không ngừng bàn tán xôn xao về người bị bắt đang bị giam giữ ở đại lao còn gia quyến của người đó thì như bốc hơi khỏi thế gian, hiện đang ở đâu không ai biết.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play