Dật Lạc

Chương 6: Đại kết cục


1 năm


  "Bà chủ, cho một bát hoành thánh"
  "Có ngay đây"
  Giữa thị trấn ồn ào náo nhiệt này có một quán ăn rất nổi tiếng, đầu bếp là một cô nương xinh đẹp trên tay lúc nào cũng mang một cái lục lạc vàng nhỏ vang tiếng linh kinh.

  "A Đào, tỷ với A Phúc sang thôn bên lấy thịt đi nếu không trời tối mất." Đáp lại một tiếng A Đào liền thu dọn rời đi. Thời gian trôi thật nhanh mới đó mà đã sáu năm trôi qua không còn chật vật bỏ trốn nữa, A Đào cũng đã kết hôn sinh được một cô bé đáng yêu, nàng mãn nguyện cười.

  Đúng lúc này A Đào hoảng hốt chạy về báo tin hôm qua lão Vương nhà bên thấy có người tìm người mô tả rất giống với Bà chủ tiệm ăn nên nói lại với A Đào.
 
  "Bà chủ, liệu có phải bọn lính đến tìm bắt chúng ta không?"
  "Không thể nào! Chúng ta đã đi xa đến vậy mà"

  Một buổi sáng nọ lúc nàng đang bán hàng thì bỗng có người gọi tên:" Lạc nhi!" Cứ ngỡ mình nghe nhầm đến khi nàng quay lại, trước mắt là một thân ảnh có phần quen thuộc, chỉ khác ở chỗ thân ảnh này cao hơn, cường tráng hơn cho người ta cảm thấy vững chãi hơn. Nàng tưởng mình đang mơ nhưng giọng nói đó lại cất lên:" Lạc nhi!" Nàng biết nàng không lầm, không mơ, cũng không ảo giác mà là sự thật.

  Trước mắt nàng bỗng nhòa đi, nước mắt từng giọt rơi xuống, nàng bước đến ôm hắn vào lòng, hắn cũng cười ôm lấy nàng. Nàng càng ôm càng dùng sức như dồn bao trách móc bao nhớ thương vào cái ôm đó. 

  Mãi đến sau này khi nhớ lại khoảnh khắc đó nàng vẫn đỏ mặt mà nói thật sự rất nhớ chàng.

  Trong vài năm Cảnh Minh thật sự đã làm được điều mà hắn hứa năm nào. Năm đó Cảnh lão gia chạy khắp nơi xin cho Châu gia giảm tội, còn Cảnh Minh hắn dồn hết tâm tư trong kì thi để đứng đầu bảng, đúng như mong ước năm thứ hai sau khi nàng rồi đi hắn thật sự đứng đầu bảng được phong làm quan rồi dùng quyền lực của mình lật lại bản án năm xưa trả lại công bằng cho Châu gia bắt tên lái buôn họ Dương xử tội. Cuối cùng Châu lão gia được thả, còn về phần Châu Dật Lạc hắn cho người khắp nơi tìm kiếm nhưng không có manh mối cho đến khi tìm đến trấn này.

  Khi nàng gặp lại Châu đại gia là một tháng sau, Châu đại gia năm nào đã già đi nhiều gương mặt hằng lên sự mệt mỏi cơ thể cũng suy nhược hơn trước, ông ôm nàng vào lòng mà nói:" Con làm tốt lắm, phụ thân không trách con đâu." Tuy phụ thân không trách nhưng một người làm con nàng cảm thấy có lỗi khi bỏ rơi người phụ thân đã yêu thương mình.

  "Cảnh Minh, cảm ơn huynh vì tất cả!"

  "Chỉ vậy thôi?" Hắn quay sang nhìn nàng cười rồi hỏi một câu.

  "Muội... muội, sau này muội sẽ kiếm tiền để trả ơn huynh, huynh cũng biết việc buôn bán của muội rất tốt mà." Sợ hắn chê nàng không đủ thành tâm nên nàng bổ sung thêm.

  "Bây giờ ta không thiếu tiền." Nàng quên mất hắn giờ làm quan, tiền là thứ không thiếu, thấy nàng mãi suy nghĩ hắn bổ sung thêm: "Ta đây chỉ thiếu một thê tử thôi" 

  "Lạc nhi! Nàng có chấp nhận làm thê tử của ta không?" Hắn vừa nói hết câu mặt nàng đã đỏ ửng. 

  Không để nàng kịp suy nghĩ hắn đã từ từ tiến đến hôn lên môi nàng, một nụ hôn thật sâu đến khi nàng không thể thở nổi nữa hắn mới buông nàng ra rồi nói:" Lạc nhi, ta chờ ngày này lâu lắm rồi." Không thể chối cải là mặt nàng lúc này còn đỏ hơn cả đóa hoa hải đường nở rộ trước sân.
  

  
                                  HẾT
                         -----------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play