Dật Lạc

Chương 4: Gọi huynh một tiếng Minh ca ca!


1 năm


  "Huynh có thể đi nhanh một chút không cứ như thế này thì đến bao giờ mới về đến nhà". Tốc độ của tên này cũng quá là chậm rồi, căn bản là không di chuyển. 
 
  "Hay huynh thả ta xuống đi, ta tự đi được". Đúng vậy, Châu Dật Lạc nàng đang được Cảnh Minh cỏng trên vai.

  "Không được, nếu muội lại lạc không phải là lớn chuyện sao?" Hắn vừa dứt lời bên cạnh bỗng có người xô đẩy nhau, theo phản xạ hắn nghiêng người né tránh khiến Châu Dật Lạc theo bản năng choàng tay ôm chặt lấy cổ hắn, hắn không nói gì chỉ cười cười rồi đi tiếp.

  Cuối cùng đến khi chập tối cả hai cũng về đến Châu phủ, người gác cổng nhìn thấy Châu Dật Lạc liền chạy vào bẩm báo, một lúc sau chỉ thấy Châu đại phu nhân sắc mặt nhợt nhạt nước mắt còn chưa khô chạy ra Châu đại gia cũng chạy theo phía sau. Thấy Châu Dật Lạc ai cũng thở phào một hơi, Châu phu nhân không kìm được nước mắt mà khóc nức nở Châu đại gia cười nhẹ nhõm luôn miệng nói: "Về là tốt, về là tốt". Châu Dật Lạc lần nữa cảm nhận sâu sắc việc mình làm chẳng khác nào một đứa trẻ hư.

  Châu Dật Lạc bị phạt cấm túc trong phòng một tháng, sau này cũng đừng mong được đi ra ngoài chơi nữa.

  Kết thúc một tháng bị cấm túc Châu Dật Lạc lại trở lại những tháng ngày ăn rồi ngủ mình. Một ngày nọ, Châu Dật Lạc đang ngồi ngoài vườn dưới cây hoa lê phơi nắng thì bỗng nghe có người gọi: "Lạc tỷ tỷ! Lạc tỷ tỷ!". Khi nàng nhìn lên bên kia vách tường là một cô bé chừng bảy tám tuổi thắt bím, nàng vội hỏi: "Muội là ai thế?"
  
  "Muội là Cảnh Chân". Thì ra là muội muội ruột của Cảnh Minh, Châu Dật Lạc lại hỏi tiếp: "Sao muội không vào bằng của trước mà lại phải trèo?". Vừa dứt câu thì muội ấy tỏ vẻ sợ hãi rồi nói: "Cổng của Châu phủ có hai tên gác cổng đáng sợ lắm, muội không dám đâu"

  "Hôm nay muội đến có việc gì sao?"
  "Muội đến thăm tỷ, nghe nói tỷ bị cấm túc nên mang cho tỷ ít quà". Nói rồi Cảnh Chân lấy từ trong túi ra một ít bột đầy đủ màu sắc sặc sỡ cùng ít quả dại, con bé nói:"Bột là do ca ca muội tìm mua về nói là cho tỷ vẽ lúc rãnh rỗi còn quả dại là muội hái lúc dọc đường đến đó, thứ này rất ngon tỷ thử xem"

  
  Cứ thế, tần suất Cảnh Chân đến chơi nhiều hơn mỗi lần đến đều mang theo quà có lúc là một con chim nhỏ, có lúc là kẹo đường, có lúc là một món đồ chơi thú vị nào đó,...

  Một lần nọ, lại có tiếng động trên vách tường Châu Dật Lạc cứ ngỡ là Cảnh Chân lại đến nhưng bất ngờ rằng Cảnh Minh là người xuất hiện, cũng như mọi lần Cảnh Minh cũng mang quà cho nàng:"Đoán xem ta mang gì cho muội?" 

  "Đồ ăn sao?" 
  "Sai rồi. Gọi Minh ca ca rồi huynh sẽ cho muội biết!" Hắn vừa nói vừa ra vẻ thần bí.

  "Minh ca ca, hôm nay tặng ta gì thế?" Nàng hết sức phối hợp mà lấy lòng người ca ca này. Cảnh Minh vô cùng vừa ý trước cách gọi này nên đưa món quà ra, là một cái lục lạc vàng nhỏ bên trên có khắc hình con heo vô cùng đáng yêu, vừa hay Châu Dật Lạc tuổi con heo.

  Nàng đón lấy vui vẻ mang lên tay tiếng leng keng liền vang lên lanh lảnh, tất cả lọt vào mắt Cảnh Minh khiến hắn cười càng ôn nhu chứa đầy sự nuông chiều.

  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play