Dật Lạc

Chương 3: Gọi huynh một tiếng Minh ca ca!


1 năm


  Tuyết trên mái nhà tan dần, hôm nay nắng ấm áp phù hợp để đi dạo. Châu Dật Lạc từ sớm đã rời giường trang phục chỉnh tề tiến đến Phương Hoa các thỉnh an Châu đại phu nhân.

  Sau một hồi nói đến khô cả miệng cuối cùng Châu Dật Lạc cũng thuyết phục được  Châu đại phu nhân cho nàng xuất phủ ra phố đi dạo.

  Đương nhiên là tiểu cô nương được xuất phủ với điều kiện là đi cùng Phương ma ma. Châu Dật Lạc vừa được ra ngoài liền thấy thứ gì cũng mới mẻ, hai bên đường quầy hàng chật kín người điều là những thứ nàng lần đầu được nhìn thấy. Nàng lần này ý thức được sâu sắc rằng quay về cổ đại cũng không tồi.

  Đến trước một quầy hàng nọ, một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi cặm cụi nặng hình thứ gì đó, có đủ hình thù ngộ nghĩnh màu sắc cũng vô cùng bắt mắt: "Lão à, đây là gì thế?"

  Ông lão ngẩng đầu lên nhìn Châu Dật Lạc sau đó trả lời: "Đây là kẹo tiểu cô nương có muốn ăn thử không?" Nói xong liền đưa qua một cây kẹo hình con chim vô cùng đáng yêu.

  Châu Dật Lạc nhận lấy ăn thử vị ngọt liền tràn trong khoan miệng, nàng quay ra định bảo A Đào trả tiền thì không thấy người đâu cả Phương ma ma cũng không thấy, nhưng kẹo đã ăn rồi trả lại không được mà nàng thì lại không mang tiền. Đúng lúc Châu Dật Lạc không biết phải làm sao thì Cảnh Minh xuất hiện thả bạc vào tay ông lão rồi quay sang cười với nàng.

  "Đa tạ, số bạc này khi về phủ ta sẽ cho A Đào mang sang trả huynh". Nói rồi ta định cáo từ mà quay lại tìm A Đào nhưng bàn tay bị người khác nắm lấy: "Đường hôm nay đông người lắm đừng quay lại tìm họ, chúng ta tìm chỗ ngồi chờ đi" nói xong liền kéo tay nàng đi.

  "Không đúng! Sao huynh biết ta bị lạc?" Hắn không quay chỉ nói khẽ: "Nhìn liền biết!"

  Hắn đưa nàng đến quán ăn lớn, chọn bàn trên lầu chỉ cần nhìn xuống bên dưới liền nhìn thấy rõ những người đi lại.

  "Muội ăn gì? Hôm nay ta mời" nói rồi nhìn nàng cười, không thể phủ nhận tên Cảnh Minh này rất đẹp gương mặt có góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao là kiểu mặt rất dễ gây thiện cảm, nước da hơi ngăm tạo cảm giác mạnh mẽ không quá mềm yếu của một thư sinh. Mãi lo nghĩ đến khi hoàn hồn lại thì nhận ra tên này không biết từ khi nào đã chồm đến áp mặt đến sát bên nàng, theo bản năng Châu Dật Lạc ngã người về sau, không có vật cản nàng gần như ngã xuống đất đúng lúc này Cảnh Minh chụp lấy tay nàng kéo về, vì lực hơi mạnh nên hai trán chạm vào nhau. Châu Dật Lạc đau đến đỏ mắt muốn khóc còn tên hung thủ kia thì ôm đầu hít sâu một tiếng.

  Cả hai chờ đến nữa ngày món ăn cũng ăn xong rồi mà bóng dáng Phương ma ma và A Đào chẳng thấy đâu. Cảnh Minh nói có lẽ họ tìm không được nàng nên đã trở về trước báo cho Châu đại gia để người cho hạ nhân đi tìm rồi, nếu là như thế thì chắc Châu phủ đang loạn lên đi tìm nàng. Châu Dật Lạc có cảm giác như mình là đứa trẻ hư ham chơi bị lạc để cha mẹ đi tìm.

  Nàng muốn mau chóng trở về nhưng quan trọng là nàng không nhớ đường vả lại người trên đường rất đông một tiểu cô nương như nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Thế nên ngay lúc này đây, tiểu thư Châu phủ Châu Dật Lạc đang đưa ánh mắt cầu xin vị ca ca ngồi đối diện giúp đỡ còn vị ca ca đó thì thản nhiên cười rồi nói: "Gọi huynh một tiếng Minh ca ca!"

  
  
  

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play