Dật Lạc

Chương 2: Cảnh Minh ca ca


1 năm


   Trời dần chuyển lạnh, gió thổi nhè nhẹ, A Đào đứng ngoài hành lang chút gió lướt qua khiến nàng bất giác co người lại. Còn tiểu thư của A Đào là Châu Dật Lạc hiện tại đang học thêu thùa cùng Phương ma ma trong phòng.

   Phương ma ma là người có tài thêu thùa ở Châu phủ, đồ bà thêu vô cùng sống động cứ y như thật nên được Châu đại phu nhân xem trọng mời sang dạy vỡ lòng cho con gái duy nhất nào ngờ vừa sang dạy đến ngày thứ ba Phương ma ma đã xém chút ngất xỉu: "Tiểu thư à, thế này không được. Kim của ngài đi nhầm hướng rồi, ai ya chỉ của ngài rối hết cả lên rồi, ngài dùng sai màu chỉ rồi tiểu thư à". Phương ma ma choáng váng lắc đầu nhờ người dìu sang ghế nhỏ bên cạnh ngồi, bà nhìn Châu Dật Lạc mà bất lực.
 
  Châu Dật Lạc cũng hết cách, nàng nào biết thêu thùa, miễn cưỡng thêu được hình một con vịt vàng là quá tốt rồi nhưng Phương ma ma cứ không chịu cứ phải chỉ ra hết cái này sai đến cái kia sai. Còn nói con vịt Châu Dật Lạc thêu là đống chỉ rối màu vàng. Châu Dật Lạc muốn đòi lại công bằng cho con vịt của mình thì vị Phương ma ma này lại bày ra vẻ mặt hết thuốc chữa.

  Đúng lúc này một nha hoàn bước vào truyền tin: "Châu đại phu nhân cho mời tiểu thư đến Phương Hoa các". Đây chẳng khác nào sợi rơm cứu mạng của Phương ma ma khỏi Châu Dật Lạc, tức khắc Phương ma ma liền đứng dậy tiễn Châu Dật Lạc ra đến cửa còn không quên bắn ánh mắt cảm kích về phía nha hoàn vừa truyền tin kia.

  Châu Dật Lạc không thích nhiều người theo hầu mình nên hiện tại bên cạnh chỉ có A Đào, hôm nay bất giác nhìn A Đào chợt nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh A Đào đã mười lăm tuổi ra dáng một thiếu nữ đồng nghĩa rằng Châu Dật Lạc nàng đã lên mười. 

  Qua dãy hành lang nhiều lần rẽ trái rồi phải cuối cùng cũng đến Phương Hoa các. Châu Dật Lạc thỉnh an Châu đại phu nhân sau đó nhào vào lòng bà làm nũng. Châu đại phu nhân cưng chiều, vuốt ve mái tóc dài của nàng nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay học thế nào? Có vui không?".

  Châu Dật Lạc lộ ra khuôn mặt ủy khuất xòe bàn tay trắng trắng tròn tròn của mình ra, trên ngón tay của nàng là những vết kim đâm chi chít. Châu đại phu nhân đau lòng xoa xoa bàn tay nhỏ hỏi: "Đau lắm không?" _ "Đau lắm" không biết từ bao giờ nước mắt từ hai khóe mắt tràn ra nóng hổi, sự quan tâm của Châu đại phu nhân khiến Châu Dật Lạc không ngừng nhớ đến người mẹ ruột của mình ở thế giới hiện đại.

  Nhìn thấy con gái tuổi thân khóc, Châu đại phu nhân không đành lòng nói: "Không cần học nữa đâu, sau này cứ để cho hạ nhân làm là được." Châu đại phu nhân không hiểu, Châu Dật Lạc học bất cứ môn học nào cũng rất tệ duy chỉ có học chữ là không đến nỗi ngược lại còn ghi nhớ rất nhanh.

  Sau khi khóc một hồi Châu Dật Lạc mới nhớ ra mục đích đến đây nàng gạt nước mắt vội hỏi: "Nương gọi con đến có việc gì ạ?".

  Châu đại phu nhân khẽ gõ đầu nàng cười nói: "Khỉ con, ta nhớ con nên mới gọi đến cũng không được sao?"

  "Tất nhiên được chứ, khỉ con cũng nhớ người." Châu Dật Lạc vừa cười vừa đáp lời rồi lần nữa vùi đầu vào người của Châu đại phu nhân làm nũng.

  Bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa thuận thì bỗng A Tú nha hoàn bên cạnh Châu đại phu nhân bước vào bẩm có Châu ngũ tiểu thư và thiếu gia của phủ Châu nhị gia đến hiện đang đợi bên ngoài. Lúc này Châu đại phu nhân mới lệnh cho Châu Dật Lạc đến đứng bên cạnh rồi cho truyền Châu ngũ tiểu thư vào, lệnh cho A Tú lui sang phòng trong chuẩn bị trà.
 
  Màn cửa lớn được nha hoàn từ bên ngoài vén lên Châu ngũ tiểu thư và Châu thiếu gia từ ngoài bước vào. Lâu ngày không gặp Châu ngũ tiểu thư này ngày càng xinh đẹp đã ra dáng một thiếu nữ, váy hồng nhẹ nhàng thắt lấy eo thon, khoác ngoài là lớp áo tím làm tôn lên nước da trắng nõn của nàng. Thiếu gia của Châu gia đi cùng nàng một thân trang phục lam, miệng luôn cười ôn hòa nhưng ánh mắt rõ ranh mãnh, dù xuân hạ thu hay đông thì trên tay đều cầm quạt. Mấy năm nay nghe qua dường như Châu ngũ tiểu thư ôn nhuận thu liễm tính tình hơn nhiều còn thiếu gia duy nhất của Châu gia lại nổi danh khắp sòng bài, gia sản của Châu nhị gia kiếm được cũng do hắn tiêu cho sòng bài mà vơi bớt nên ngày ngày đều đau đầu với đứa con này.

  Châu ngũ tiểu thư và Châu thiếu gia làm lễ thỉnh an qua Châu đại phu nhân, Châu đại phu nhân cho miễn lễ sau đó hỏi: "Hai con đến đây là thăm tổ mẫu sao?"

  Châu ngũ tiểu thư nghe vậy nhẹ giọng đáp: "Hôm trước nghe phụ thân con nói thời tiết trở lạnh khiến bệnh nhức mỏi của tổ mẫu tái phát làm con lo lắng không thôi nên hôm nay con cùng em trai đến thăm người."

  Châu đại phu nhân vẻ mặt lo lắng, mệt mỏi: "Hôm trước ta có mời đại phu, đại phu nói là do lớn tuổi căn dặn phải giữ gìn sức khỏe hơn."

  "Lúc nãy con sang thỉnh an tổ mẫu thấy sắc mặt người tốt hơn nhiều rồi. À, nương con có nhờ con mang qua cho người ít trà ngon từ kinh thành gửi về, còn có khăn tay mới con vừa thêu xong mong người không ghét bỏ". Nói rồi nha hoàn A Phúc bên cạnh nàng tiến lên đưa quà.

  "Con thật có lòng, ta gửi lời thăm đến nương con." Châu đại phu nhân nhận trà từ tay nha hoàn sau đó ngửi thử thì thấy một mùi thơm mát của trà, còn khăn tay thì quả nhiên thêu rất đẹp rất tỉ mỉ.

  "Con nghe nói gần đây muội muội cũng học thêu còn có học đàn cùng Đàm cô cô. Nếu nhân dịp năm mới mà đàn cho mọi người cùng nghe chẳng phải rất tốt sao?" Nói rồi nàng ta che khăn cười, Châu Dật Lạc biết rõ nàng là đang cố tình cười nhạo mình vì những thứ này Châu Dật Lạc vốn không biết, càng học càng tệ. Mỗi lần nàng ta đến đều như thế nhưng Châu Dật Lạc chẳng mấy quan tâm dù sao chỉ là một con nhóc mười bốn tuổi, mỗi lần như thế Châu Dật Lạc đều giả ngốc.

  Đến trưa Châu ngũ tiểu thư và Châu thiếu gia cáo từ ra về nên Châu Dật Lạc tiễn họ một đoạn. Trên đường đi Châu Dật Lạc quyết giữ yên lặng đôi khi Châu ngũ tiểu thư cố tình làm khó Châu Dật Lạc nhưng nàng cứ giả ngốc ngược lại khiến nàng ta mất hết hứng thú, cuối cùng chỉ còn vị Châu thiếu gia luôn miệng nói trên đường đi đôi khi nhìn chằm chằm vào A Đào làm A Đào sợ hãi chẳng dám ngẩng đầu khiến Châu Dật Lạc chỉ muốn tống nàng ta và tên thiếu gia kia ra đến cửa càng nhanh càng tốt sau đó trở về ăn cơm trưa.

  Giữa đường đi bỗng nhiên từ xa bóng dáng một người bước đến trên tay cầm một hộp gỗ nhỏ. Thấy nhóm người Châu Dật Lạc người gác cửa Châu phủ là Tiểu Dương tiến lên: "Châu tiểu thư, Châu ngũ tiểu thư, Châu thiếu gia."

  "Gặp qua tiểu thư và thiếu gia, ta là Cảnh Minh ở Cảnh gia vừa chuyển đến ngõ này nên muốn qua phủ chào hỏi mọi người." Châu Dật Lạc hướng sang nhìn, theo phép lịch sự nhẹ nhúng người hành lễ, Châu Dật Lạc bắt đầu quan sát kĩ người này chừng mười lăm mười sáu tuổi dáng người chững chạc, nhã nhặn, cử chỉ tự nhiên. Khi Châu Dật Lạc mãi lo đánh giá người đối diện thì cảm nhận được có ánh mắt cũng đang đánh giá nàng nên lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cảnh Minh.

  Châu Dật Lạc dời ánh mắt không nghĩ nhiều, chỉ muốn trở về phòng thật nhanh nên định cho Tiểu Dương dẫn đường cho khách đi chào hỏi trước còn mình thì tiễn hai tỷ muội này ra về nào ngờ còn chưa lên tiếng đã nghe giọng nói dịu dàng, nũng nịu của Châu ngũ tiểu thư bên cạnh: "Minh ca ca là người từ đâu đến đây?" Châu Dật Lạc tròn mắt há hốc nhìn nàng ta.

  "Tiểu thư gọi ta Cảnh Minh là được. Ta từ  kinh thành theo tổ phụ, tổ mẫu chuyển về đây sinh sống." Cảnh Minh từ tốn trả lời nàng ta sau đó quay sang nhìn Châu Dật Lạc nhẹ cười nói: "Muội chắc hẳn là Lạc nhi. Ta có một muội muội là Cảnh Chân, cả hai chắc là bằng tuổi, khi nào có dịp mời muội sang chơi với muội ấy." Châu Dật Lạc nghe xong mà giật mình, tên này có ý gì, tên này chắc chắn có ý đồ nếu không thì nhìn mình cười như thế làm gì còn gọi tên Lạc nhi thân mật như thế.

  Xe ngựa chờ ở cửa lớn Châu phủ, Châu ngũ tiểu thư bước lên xe nhưng mắt thì hướng vào bên trong Châu phủ vẻ không nỡ rời, thấy vậy Châu Dật Lạc liền nói: "Cảnh ca ca đó người ta đi xa rồi, tỷ có nhìn cũng chẳng thấy đâu." Châu ngũ tiểu thư thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn lại Châu Dật Lạc sau đó trốn vào xe đi mất.
  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play