Dật Lạc

Chương 1. Châu Dật Lạc


2 tháng


  Con ngõ nhỏ trấn Thụy Vũ lâu nay yên tĩnh, nay lại đặc biệt bị phá vỡ bởi tiếng nói cười phát ra từ Châu gia. 

  Châu gia khắp nơi đèn đuốc thắp sáng, sáng rực cả mảnh sân trước nhà,nơi có cây hoa đào đang độ nở rộ. Trên dưới Châu gia từ già đến trẻ người người bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
  Châu phủ không lớn cũng chẳng nhỏ, có tất cả bốn vị chủ tử: Châu lão phu nhân, Châu đại gia, Châu đại phu nhân và cuối cùng là vị chủ tử sắp chào đời ở Phương Hoa các.
 
  Sau một ngày một đêm vị tiểu chủ tử này cuối cùng cũng ra đời, là một tiểu thư, lấy tên là Châu Dật Lạc nghĩa là một đời vui vẻ, nhàn hạ. Vốn dĩ Châu gia vui mừng như thế là bởi vì Châu đại gia lấy vợ muộn, Châu đại phu nhân nhiều năm lại không có động tĩnh gì, Châu đại gia lại không nạp thiếp nên ngoài tứ tuần mới sinh ra tiểu thư Châu Dật Lạc. Đây cũng xem như niềm an ủi của Châu đại gia và Châu đại phu nhân.

  Ba ngày sau Châu gia tổ chức tiệc ăn mừng, trên dưới Châu gia ai ai cũng bận rộn, bầu không khí vui tươi bao trùm cả Châu gia, Châu đại gia ra lệnh thưởng không ít bạc cho toàn bộ hạ nhân trong nhà.
 
  Rất nhanh mùa xuân đi qua, Châu Dật Lạc tập tễnh bước đi nàng vui mừng mà nhủ cuối cùng cũng không phải nằm một chỗ mà khóc oa oa rồi. Đúng vậy, Châu Dật Lạc nàng xuyên từ hiện đại đến, khi tỉnh dậy đã là tiểu thư của Châu gia. Nàng vốn tên là Vương Yên Yên trong một lần bị té ngã liền xuyên không. Chẳng biết đây là thời đại nào nhưng dường như là không có thật trong sử sách.
 
 Thấy Châu Dật Lạc ngày càng lớn cần người hầu hạ nên Châu đại phu nhân chọn A Đào đến hầu cận Châu Dật Lạc, A Đào năm nay vừa tròn sáu tuổi tuy có chút ngốc nhưng lại rất nghe lời. Có A Đào làm bạn cuộc sống của Châu Dật Lạc không còn buồn chán như trước.
 
  Mùa xuân đi rồi lại đến, Châu Dật Lạc tròn sáu tuổi, trên dưới phủ bận rộn chuẩn bị. Hôm nay A Đào chuẩn bị cho Châu Dật Lạc bộ y phục đỏ rực được Châu đại phu nhân đặt may riêng từ phường may có tiếng của trấn, cổ đeo khóa như ý bằng vàng, tóc búi hai bên nhìn đáng yêu vô cùng. Chuẩn bị xong A Đào đưa Châu Dật Lạc đến chính đường để thỉnh an Châu lão phu nhân. 
 
  Xuyên qua dãy hành lang, ánh nắng ấm áp làm tan đi bớt lớp tuyết phủ trên nhánh hoa đào. Châu Dật Lạc tự cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, nàng xuyên đến đây đã được sáu năm. 
  
  Chính đường Châu gia hôm nay có phần đông đúc, đầu tiên là Châu lão phu nhân ngồi trên ghế cao sau đó là Châu đại phu nhân ngồi bên trái, bên phải là Châu nhị phu nhân.
 
  Vị Châu nhị phu nhân này là phu nhân của Châu nhị gia vốn đã phân phủ ra riêng nên thường ngày rất ít chạm mặt. Phủ Châu nhị gia có ba vị tiểu thư do Châu nhị phu nhân sinh ra đã gả ra ngoài lần lượt là Châu đại tiểu thư, Châu nhị tiểu thư còn lại là Châu ngũ tiểu thư xấp xỉ mười tuổi, ngoài ra còn có một tiểu thiếu gia năm nay tám tuổi. Hai vị tiểu thư còn lại trong phủ là do di nương sinh lần lượt là Châu tam tiểu thư do Hồng di nương sinh đã đến tuổi tính hôn sự và tứ tiểu thư do Thư di nương sinh vừa tròn mười tuổi.
 

 Lúc Châu Dật Lạc vừa bước vào phòng thì phía sau bị đẩy mạnh khiến nàng giẫm phải vạt áo ngã về phía trước, đầu óc đương còn choáng váng thì nghe có người cười nhạo nói: "Đi đứng cũng không vững thì làm được tích sự gì."
 
  Châu Dật Lạc ngẩn đầu, theo hướng giọng nói là một tiểu cô nương, Châu Dật Lạc vừa nhìn liền nhận ra nàng ta, nàng ta là Châu ngũ tiểu thư. Còn người vừa đẩy Châu Dật Lạc là tiểu thiếu gia duy nhất của Châu gia được cưng chiều sinh hư.
 
  Châu nhị phu nhân liếc nhìn con gái mình sau đó nhìn sang A Đào nói: "Ngươi hầu hạ tiểu thư như thế nào mà để nàng té ngã như thế, còn không mau dìu nàng đứng lên."
  
  Dùng chút lời lẽ mà đùn đẩy hết trách nhiệm lên người A Đào thành công khiến A Đào sợ hãi vội vàng đỡ Châu Dật Lạc sau đó hướng Châu đại phu nhân quỳ xuống: "Phu nhân thứ tội, nô tỳ thất trách." Châu đại phu nhân xưa nay biết thừa tuy A Đào tuổi nhỏ nhưng luôn tỉ mỉ nên mới phân phó theo hầu Châu Dật Lạc, hơn nữa việc khi nãy không phải bà không thấy thế nên Châu đại phu nhân trước tiên quan sát Châu Dật Lạc sau đó quay sang Châu nhị phu nhân mà nói: "Em dâu trước hết hãy quản tốt tiểu thiếu gia đi, trước mặt người lớn mà lại chạy nhảy chẳng ra thể thống gì cả." Châu nhị phu nhân cũng chẳng phải người hiền lành có chút cao giọng liền nói: "Trẻ con thôi mà, hiếu động một chút thì có sao." Châu đại phu nhân nghe câu đó thì càng thêm nóng giận: "Chính là trẻ con nên mới phải quản, lỡ sau này mang thói xấu đó ra ngoài chẳng phải là mang họa về nhà hay sao?". Nghe người khác nói về con trai mình như thế Châu nhị phu nhân liền chỉ tay về phía Châu đại phu nhân quát: "Tỷ có ý gì? dám trù ẻo con trai ta sao?" Châu nhị phu nhân còn định nói tiếp thì Châu lão phu nhân đặt mạnh tách trà xuống bàn, nắp và ly va vào nhau khiến cả phòng yên lặng thở cũng không dám thở mạnh.

  Đúng lúc này Châu đại gia và Châu nhị gia bước từ ngoài vào. Châu đại gia liếc nhìn cảnh tượng trong phòng, bằng con mắt của người kinh doanh vừa liếc nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra, ông quay sang nhìn Châu nhị phu nhân bằng ánh mắt nghiêm khắc. Châu nhị phu nhân cũng tự hiểu mà thu liễm tính tình của mình lại, nhưng trên mặt là vẻ không cam lòng.

  Châu đại gia và Châu nhị gia bước lên trước thỉnh an Châu lão phu nhân nói vài lời chọc cho bà vui vẻ, mọi người cũng ngầm hiểu ý nhau mà không nhắc lại chuyện vừa rồi để tránh phá vỡ bầu không khí. Cả Châu gia cứ thế mà diễn cảnh gia đình hòa thuận.

                       _______________
  

  
 
  
  
  
  
  
  
  

  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play