Hai người đi dạo 2 giờ, lúc về tới nhà tổ, Trần Tích bị dì Lâm Vãn kéo đi chơi mạt chược cho đủ quân số.
Mỗi lần đến Tết, đàn ông con trai hay đánh bài, còn phụ nữ con gái sẽ đi nấu nướng tiếp khách, làm mọi việc xong xuôi thì mới có thời gian chơi mấy ván.
Từ xưa tới nay Lâm Vãn không thích chơi mạt chược, có lẽ cũng do từ bé cô không thích tính toán, không thích những con số, não cô từ chối tiếp nhận mấy thứ này.
Cô chưa từng thấy Trần Tích chơi mạt chược bao giờ, thế nên hơi tò mò, mà ngồi chơi một mình cũng chán nên ngồi cạnh anh.
Cô không phải là người Lật Thành đủ tiêu chuẩn, ở chỗ cô ở, cứ cách mấy mét lại có bàn trà và người chơi mạt chược, nhưng cô còn không hiểu trò này chơi như thế nào, cho nên mỗi lần về quê ăn Tết cô chẳng hoà nhập với không khí gì cả.
Nhà dì cô không có máy xào bài, hoàn toàn đều dựa bằng tay, mang hơi thở xưa cũ.
Cho nên lúc cô ngồi đấy, không xem ván bài này thế nào mà chỉ nhìn người ngồi cạnh.
Ánh nắng mùa xuân chan hòa ấm áp làm người ta cảm thấy vui vẻ dễ chịu.
Tay Trần Tích mảnh khảnh, đường gân rõ ràng, không có tí mỡ thừa nào, ngón tay thon dài xào quân bài trên bàn, cực kì thu hút.
Động tác không nhanh cũng không chậm, không biết là vì ở đây là nông thôn hay vì ở nơi xa lạ, gương mặt Trần Tích không nghiêm túc lạnh nhạt như ngày thường mà hiền hòa hơn nhiều, cái bàn này hơi thấp, chân đôi chân dài bị che khuất, bình dị đời thường.
Thỉnh thoảng anh lại cười một cái, cười đùa với mọi người vài câu, thoải mái vui vẻ.
Không biết có phải xui hay là anh cố ý hay không, chơi mấy chục ván nhưng anh thắng được mấy lần, lúc đầu Trần Tích để một chồng tiền dày trước mặt, bây giờ lại càng ngày càng ít, mà tiền của ba người còn lại lại càng nhiều thêm, vẻ mặt chan chứa ý cười.
“Lâm Vãn, cậu đổi tiền lẻ hộ tôi được không?” Trần Tích vừa nói vừa rút ví ra đưa cho cô.
Lâm Vãn ngơ ngác cầm lý của anh, cảm giác này hơi vi diệu.
Giống như quan hệ giữa cô và anh rất thân thiết như người nhà.
“Ò, được.” Lâm Vãn ngoan ngoãn đáp, cầm ví đi ra ngoài, cô mở ví ra, bên trong có một xấp tiền màu đỏ dày ơi là dày, chắc khoảng hơn 1 vạn (~ 35 triệu). Bây giờ người ta toàn thanh toán qua điện thoại mà anh lại mang theo một đống tiền mặt, Lâm Vãn nhìn qua, bên trong còn mấy tấm thẻ nữa.
Đưa món đồ quan trọng này cho cô còn có cả sự tin tưởng nữa, không hiểu sao cô lại thấy ngọt ngào.
Lâm Vãn không biết nên đổi bao nhiêu tiền, thế nên cô lấy hết chỗ tiền lẻ của mẹ và dì, vừa vặn được 800 tệ.
“Ôi trời, Tiểu Vãn nhà mình được quá ha, tiến triển nhanh đấy, quản tiền của người ta rồi hả?” Mẹ cô và dì nhỏ không bỏ qua cơ hội này, trêu cô một lúc lâu, mặt Lâm Vãn đỏ bừng: “Hai người nói vớ vẩn gì thế, không phải đâu ạ.”
Cô chạy vào nhà, phía sau còn có tiếng cười.
“Này, 800 tệ đây, không biết có đủ không nữa.” Có lẽ cô hơi giận anh, giọng nói cũng hậm hực theo.
“Cảm ơn cậu nhé.” Trần Tích nghe thấy giọng cô, anh ngẩng đầu, cầm chỗ tiền lẻ, thấy mặt cô đỏ bừng không vui, anh hỏi: “Sao thế? Không khỏe à?”
Bấy giờ cô mới nhận ra mình không nên giận anh, chỉ bảo: “Không phải, hơi nóng thôi.”
Trần Tích sững sờ, “Cậu xếp bài cho tôi đi.”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã chạy ra ngoài ô tô, chắc là lấy gì đó.
Lâm Vãn không có kinh nghiệm, xếp bài cũng chẳng ngay ngắn, xiên xiên vẹo vẹo.
“Cậu cầm đi.”
Lâm Vãn quay đầu lại thấy Trần Tích cầm chai nước ngọt vị chanh, là nhãn hiệu cô hay uống.
Ánh mặt trời rọi vào tim Lâm Vãn, tựa như dòng nước ấm áp chảy qua.
Lâm Vãn ngồi lại ở chỗ cũ, ánh nắng chiếu vào gương mặt Trần Tích, càng làm anh đẹp trai tuấn tú hơn.
Cô nhớ quãng thời gian tươi đẹp hồi cấp 3, cô thường giả vờ vô tình lén nhìn anh.
Lâm Vãn ngẩn người, tim đập loạn xạ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Trần Tích vang lên.
“Trần Tích, có người gọi cho cậu này.” Lâm Vãn chỉ túi áo, cô ngồi bên phải anh, vừa hay điện thoại cũng để ở túi gần chỗ cô.
“Cậu nhấc máy hộ tôi đi, chắc là cũng không phải chuyện gì quan trọng đâu.”
Lâm Vãn thấy anh mải mê chơi tiếp, cô cũng không nghĩ nhiều.
Cô dè dặt thò tay vào lấy, tay cô còn vương vấn hơi ấm của anh.
Ái muội làm người ta mê mẩn.
Trước ánh mắt của mọi người, cô vô thức ngồi thẳng lưng, cả người cứng đờ rồi lại đổi tư thế ngồi khác.
Lâm Vãn sợ làm phiền mọi người nên ấn nút nghe ngay.
Anh lưu số người đó là ‘Tiểu Đường’, cô còn tưởng cháu anh gọi tới.
“Tích ca, cậu ở đâu thế?” Lâm Vãn nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, cô biết mình lại lừa mình dối người rồi.
Rõ ràng người đó là Chu Đường, với cả giọng nói còn hơi làm nũng nữa.
Lâm Vãn sừng sờ, quên cả nói chuyện, tới lúc hoàn hồn lại đang định trả lời thì thấy đối phương oán trách: “Sắp đính hôn rồi mà không thấy cậu đâu, Tết mà còn không lì xì cho tớ nữa.”
Đính hôn?
Hai chữ này làm Lâm Vãn choáng váng.
Cô quay đầu lại nhìn Trần Tích, cố gắng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Chu Đường đấy à? Trần Tích đang bận, cậu đợi tí nhé.”
Chu Đường sửng sốt, không nói gì, Lâm Vãn vội vàng đưa điện thoại cho Trần Tích, làm vẻ thản nhiên, bảo: “Chu Đường gọi.”
Trần Tích ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm đen láy.
Anh áy náy, xấu hổ với cô ư?
Cô không biết nữa.
Trần Tích đáp vài câu, cô cũng không biết hai người họ nói chuyện gì.
Nhưng trong lòng Lâm Vãn, từng câu từng chữ như gai nhọn đâm vào lòng cô.
Tích ca, Tiểu Đường? Xưng hô thân mật thật.
Mà cô chỉ dám gọi anh là Trần Tích, anh cũng chỉ gọi cô là Lâm Vãn.
Trần Tích không muốn chơi nữa, nhưng sợ thiếu người làm 3 người còn lại mất hứng. Sau cuộc gọi kia, anh thấy Lâm Vãn không vui, thế nên đánh xong ván này anh bảo mình có việc bận, không chơi nữa.
Lâm Vãn đưa điện thoại cho anh xong, cô chạy ra sân, ngẩn ngơ suy nghĩ đâu đâu, cuối cùng lại ra ngoài đi dạo.
Ngoài đồng, cây cỏ héo úa, hoàng hôn sắp tắt, ánh nắng không còn ấm áp nữa, gió khẽ thổi qua, dường như mặt trời treo lơ lửng trên không trung chỉ là đồ trang trí.
Bỗng nhiên cô thấy mình thật nực cười, lúc nãy cầm ví và điện thoại của anh cô cảm thấy vui vẻ không thôi, rồi lại nhanh chóng bị kéo về hiện thực.
Sao cô lại quên mất chuyện này chứ, từ trước tới nay, trong lòng Lâm Vãn, Trần Tích mãi mãi là người xa vời không với tới.
Cô lại quên mất bao nhiêu năm qua, Chu Đường vẫn rực rỡ nổi bật, lúc nào cũng ở bên Trần Tích.
Ngọn đèn dầu sao xứng với mặt trời cơ chứ?
Một bên là ánh sáng chiếu khắp muôn loài, một bên là ngọn đèn yếu ớt ảm đạm.
Trái tim cô đầy chua xót, cảm giác này giống như quay lại 8 năm trước lúc học cấp 3, quay về ngày tháng cô yêu thầm anh.
Có ngọt nào, cũng có cả xót xa.
Hai cái tên Trần Tích và Chu Đường như gắn liền với nhau.
Nói tới Trần Tích thì cũng sẽ nhắc tới Chu Đường, mà nhắc tới Chu Đường cũng sẽ có người kể với cô rằng mối quan hệ giữa cô nàng với Trần Tích thân mật thế nào.
Thậm chí có lúc Lâm Vãn thấy, hai bọn họ rất xứng đôi, như là trời sinh một cặp.
Trần Tích khôi ngô rạng ngời tựa như ánh nắng, Chu Đường xinh đẹp động lòng người.
Cả hai đều thông minh học giỏi, mỗi lần thi cử điểm thi lại bỏ xa các bạn khác.
Lâm Vãn từng nghĩ, nếu như cô là con trai thì cũng sẽ thích những cô gái như Chu Đường, vừa thông minh lại xinh xắn, gia cảnh giàu có.
Khi ấy, thỉnh thoảng tới cuối tuần cô lại thấy mẹ Trần Tích hoặc mẹ Chu Đường ở công trường, bọn họ đứng cạnh chiếc ô tô đắt tiền, vì là hàng xóm, cũng là bạn thân nên hay đón con hộ nhau.
Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.
Mà Lâm Vãn chỉ có thể hòa vào dòng người đi tới trạm xe bus ngoài cổng trường, chờ xe bus từ từ đi tới.
Trước đây cô chưa bao giờ tự ti vì nhà mình không bằng người khác, nhưng mỗi khi nghĩ tới Trần Tích, Lâm Vãn đều thấy mình không xứng với anh.
Ngày ấy, Lâm Vãn chỉ là cô học trò bình thường không ngừng cố gắng học hành, lần thi tốt nhất cũng chỉ cùng hạng 2 với Chu Đường, tuy thứ hạng ngay gần Trần Tích nhưng điểm thi lại cách nhau một khoảng lớn.
Khoảng cách giữa cô và anh như ngàn dặm xa xôi, không phải cứ nỗ lực là tới nơi.
Tình yêu thầm này, không phải cô muốn là được.
Bây giờ, Lâm Vãn không ngừng tự nhủ, nếu sớm biết không có kết quả, 8 năm trước từng đau khổ mệt mỏi thế nào, bây giờ lại muốn đi lại vào vết xe đổ ư?
Đôi mắt cô ngấn lệ, Lâm Vãn nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Cô không phải cô gái không hiểu chuyện lúc xưa nữa, cũng không thể cứ mãi mơ mộng hão huyền được.
Lâm Vãn nghe đằng xa có người gọi cô, ở nông thôn rất yên tĩnh nên nghe thấy rõ.
Lâm Vãn thấy bóng người cao ráo mặc toàn đồ đen đi tới, cô vô thức núp sang một bên.
Qua khe hở, cô thấy Trần Tích chạy tới, gọi tên cô rồi mở điện thoại ra.
Lâm Vãn vội vàng để điện thoại ở chế độ im lặng.
Cô cắn môi, nhát gan tránh né anh, thấy Trần Tích gọi tới, cả người cô hoang mang mông lung như trên mây.
Cô sợ anh sẽ thấy mình, sợ anh phát hiện tình cảm cô giấu bao nhiêu năm nay.
Hoặc là cô không thể kiên trì với tình cảm thầm yêu đầy đau khổ như thế này nữa, thẳng thừng nói chuyện với anh, chọc thủng tờ giấy ngăn cách giữa hai người, sau đó sẽ không nghe được đáp án mà cô muốn.
Bởi vì cô hiểu, cô biết đáp án này từ rất lâu, chẳng qua cô lừa bản thân, tự mình đa tình mà thôi.
Trước đây là vậy, hiện tại cũng như thế.
Trần Tích không thấy Lâm Vãn, mà anh còn không quen chỗ này, sợ lạc đường làm phiền người khác nên lại chạy về nhà.
Lâm Vãn điều chỉnh lại cảm xúc, thấy sắp tới giờ cơm tối, cô cũng về nhà.
Cô vừa bước vào thì Trần Tích gọi: “Lâm Vãn, cậu vừa đi đâu thế, sao không nghe máy?” Lâm Vãn bình tĩnh lại, cầm điện thoại ra xem, “Tôi đi dạo chút thôi, xin lỗi nhé, tôi để chế độ im lặng.”
Trần Tích nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi.
Anh muốn giải thích nhưng lại thấy thừa thãi.
Lúc ăn cơm, Lâm Vãn chẳng nói gì, mà Trần Tích cũng không hay nói, thấy cô không muốn nói chuyện, hai người đều trầm mặc.
Tết nên ăn tối sớm, ăn xong trời vẫn chưa tối hẳn, ráng chiều le lói ở ngọn núi đằng xa.
Có người gọi cho Trần Tích, anh chào mọi người rồi đi về.
Lâm Vãn thấy chiếc ô tô ra khỏi sân nhà, khuất bóng ở cuối đường, cô hít một hơi sâu.
Thôi cứ thế đi.
Cô âm thầm quyết tâm, tuy thật ra cô từng quyết tâm vô số lần, nhưng lần này là thật.
Tình cảm từ năm ấy chưa từng nói ra thì dừng lại ở đây thôi, chỉ cần gió biết là được rồi.
Mà Trần Tích, mãi mãi không cần biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT