Trời còn chưa tối hẳn, gió lạnh thấu xương thổi qua, Lâm Vãn ngồi ở ngoài sân, muốn bình tĩnh lại, vậy mà tâm trạng cô lại không vui vẻ lên chút nào, còn cả có xu hướng tự ngược bản thân.
Cô ngẩng đầu muốn khống chế nước mắt của mình, không muốn để ý rơi xuống, đôi mắt cô đỏ bừng, cổ họng nghẹn ngào.
Đúng lúc này, ở đằng xa có tiếng còi vang lên.
Lâm Vãn quay đầu lại, Trần Tích lái xe đi tới chỗ cô.
Anh lái xe rất nhanh, chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt Lâm Vãn.
Cô không ngờ anh sẽ trở lại, vội vàng hít một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, che đi buồn bã và thất thố vừa nãy.
“Không phải cậu đi rồi ư? Sao lại quay về?” Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn xen lẫn buồn tủi.
“Bên đối tác hẹn lúc khác, mấy ngày sau mới phải đi, thế nên tôi ở lại Lật Thành.” Trần Tích thản nhiên đáp.
Thật ra anh đi chưa xa lắm, cứ nghĩ mãi tới vẻ mặt cô đơn của Lâm Vãn, cảm thấy có chỗ không đúng.
Lúc trước vẫn còn vui vẻ bình thường, sau khi Chu Đường gọi tới, cô như thay đổi thành một người khác, đột nhiên kéo dài khoảng cách với anh.
Anh năm lần bảy lượt muốn lại gần cô nhưng cũng vô dụng, lúc đấy đột nhiên đối tác gọi tới nên anh đành về trước.
Anh nghĩ chắc chắn Chu Đường nói gì với Lâm Vãn nên cô mới thế, vì anh biết chắc chắn không phải do anh nhận cuộc gọi của Chu Đường, Lâm Vãn sẽ không vô lý tới thế.
Anh không muốn hai người chia xa thế này, vội vàng vòng lại, hủy cuộc hẹn với phía đối tác.
Bởi vì trong nhà có nhiều người không tiện nói chuyện, hai người cũng chẳng nói gì, Lâm Vãn nghĩ kế hoạch của anh thay đổi, cô cũng không nghĩ nhiều.
Họ hàng người thân đều về hết, dì Lâm Vãn cố ý sắp xếp để nhà cô ngồi xe Trần Tích.
Lâm Vãn đang định từ chối nhưng nhiều người quá, cô cũng không muốn anh mất mặt, lại càng khó xử hơn.
Trên xe, hai người không nói chuyện, về tới nơi cũng đến 7 giờ tối.
Trần Tích đưa Lâm Vãn về nhà, thấy cô và ba mẹ đang định đi về thì anh nói: “Bây giờ vẫn sớm, lâu rồi tôi không về Lật Thành, cậu đi dạo với tôi một lát được không?”
Cô còn chưa kịp đáp thì Dương Quyên nhanh nhảu bảo: “Đúng đó, hai đứa đi đi.”
Lâm Chí Cương thấy vợ nháy mắt với mình, ông hùa theo: “Tiểu Vãn, con mau đi đi.”
Màn đêm buông xuống, cuộc sống sinh hoạt về đêm ở thị trấn nhỏ mới bắt đầu.
Các bác gái nhảy múa ở quảng trường, hai bên đường là những quán ăn khuya, có người thì dắt chó đi dạo tập thể dục, đông đúc tấp nập.
Cô và Trần Tích đi lang thang không có mục tiêu, vì Lâm Vãn không vui, cũng chẳng có tâm trạng làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho anh nghe, chỉ lẳng lặng đi trên đường.
Trần Tích như cố ý dỗ cô, một lát lại hỏi cô có muốn ăn kẹo bông không, có ăn đồ nướng không, có muốn uống trà sữa không, nhưng Lâm Vãn đều lắc đầu, cô lại càng thấy tụt mood hơn, mà Trần Tích vẫn kiên nhẫn nói chuyện.
Bất tri bất giác, hai người đi tới bờ hồ ở công viên, ngồi xuống ghế tựa yên tĩnh gần đó.
“Lâm Vãn, có phải Chu Đường nói gì với cậu không?” Cuối cùng anh mở lời trước.
Lâm Vãn nhìn mặt sông phía xa, lạnh nhạt đáp: “Không.”
Cô thấy hôm nay mình hơi ẩm ương, nhưng Trần Tích vẫn nhẫn nại hỏi: “Thế sao cậu lại không vui?”
Lâm Vãn không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, có lẽ vì cô đã nghĩ thông suốt, cô không tránh ánh mắt anh, không còn dáng vẻ dịu dàng hiền hòa như ngày thường nữa, đột nhiên cô đứng dậy, nhìn Trần Tích ngồi ở ghế, ánh mắt kiên quyết, tức giận nói: “Trần Tích, cậu không biết thật hay là cậu coi tôi là đồ ngốc thế?”
“Cậu sắp đính hôn với Chu Đường rồi thì còn tới đây làm gì? Thấy tôi dễ bị lừa đúng không? Ở trong mắt cậu tôi chỉ là con cá nhỏ đói gần chết nên cái gì cũng đớp đúng không? Vui thì cậu quăng thức ăn xuống, còn tôi sẽ bất chấp phải giành lấy à?”
Cô càng nói càng kích động, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Hoặc là trong mắt cậu, tôi là người cậu vẫy tay thì tới, xua tay thì đi hả? Vui thì gặp nhau, ăn một bữa cơm, không vui thì nhắn tin gọi điện, hoặc là lại không thấy tăm hơi, tôi chỉ là công cụ giải trí tiêu khiển, là lốp xe dự phòng của cậu đúng không?”
Những lời Chu Đường nói hôm nay như quả bom kích nổ làm cô không thể nhịn nữa: “Chắc cậu thấy tôi nực cười lắm nhỉ? Ờ đúng đấy, mẹ nó, tôi cũng cảm thấy mình nực cười cực kì luôn.”
Trần Tích ngồi ở ghế dài, giống như đứa trẻ không ngoan, im lặng nghe cô mắng mình, đột nhiên anh đứng dậy ôm cô vào lòng, Lâm Vãn giãy giụa cũng không buông, còn thấy anh ôm mình chặt hơn.
Một lúc sau, cô không động đậy nữa, cố gắng không khóc, giọng nói dịu đi, “Rõ ràng hai chúng ta xa cách ngàn dặm, cậu là ông chủ cao cao tại thượng, tôi lại là nhân viên bình thường không thể bình thường hơn, cậu với Chu Đường hợp nhau lắm đấy, sao không ăn Tết với cậu ta đi, sao còn chạy tới đây làm gì chứ?”
“Cậu có thể giới thuộc về cậu, tôi cũng có thế giới thuộc về tôi, hai chúng ta cứ sống an ổn trong thế giới của bản thân là được rồi, đừng làm phiền nhau nữa.”
Lâm Vãn nhẫn nhịn rất lâu, hôm nay nói hết tất cả cho anh nghe, nước mắt lã chã lăn dài trên má.
Ánh đèn ở công viên mờ ảo, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Tích, tay chân anh luống cuống, dáng vẻ đáng thương nhìn cô.
Cô chưa từng thấy Trần Tích thế này bao giờ, nói xong, cô lại thấy mình quá kích động, nói năng quá tàn nhẫn.
Một lúc lâu sau, thấy cô gái trong lòng không có động tĩnh, Trần Tích mới nói: “Cậu nói xong rồi à?”
Giọng cậu như đang dỗ cô, giống như viên thuốc an thần làm Lâm Vãn an tâm lại.
“Xong rồi.” Lâm Vãn khóc thút thít, khẽ đáp.
Trần Tích thở dài, bất đắc dĩ bảo: “Vậy cậu nghe tôi nói được không?”
Lâm Vãn không trả lời, im lặng là đồng ý.
“Tôi thấy hôm nay cậu làm tốt lắm, có gì thì cứ nói hết đi, đừng giấu nữa.” Lâm Vãn còn tưởng anh sẽ tức giận, không ngờ anh không những không giận mà còn an ủi cô, anh nói: “Thứ nhất, tôi không đính hôn với Chu Đường, mãi mãi cũng không, đây là ý của mẹ tôi mà thôi. Thứ hai, tôi không coi cậu là đồ ngốc. Thứ ba, trong lòng tôi, cậu không phải là người bình thường, mà cậu giống như ánh sáng, cực kì quan trọng.”
Lâm Vãn ngây ngốc, không còn tức giận nữa.
Trần Tích buông cô ra, kéo cô tới ghế, “Ngồi xuống rồi nói tiếp nhé.”
“Tôi mắng cậu mà cậu không tức giận ư?” Phát ti3t xong, đột nhiên cô phát hiện mình như làm việc trái lương tâm.
Trần Tích cười bảo: “Vốn là tôi làm cậu tức giận mà, là tôi không đúng, sao lại giận cậu được chứ.”
Quả nhiên là học bá có khác, logic không giống với người bình thường, Lâm Vãn bình tĩnh lại.
“Xin lỗi cậu, vì tôi cứ mãi lảng tránh quan hệ của chúng ta nên mới làm cậu thấy thế.”
Gió đêm thổi qua, ánh đèn chiếu lên người Trần Tích, anh kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Bây giờ cô mới biết, ngoài mặt anh làm vẻ lạnh lùng chớ gần, nhưng mấy năm nay, vì hôn nhân đổ vỡ của gia đình khiến anh tổn thương, vết thương ấy tới giờ vẫn chưa lành lại, thế nên đối diện với tình yêu, anh mới chần chừ do dự.
Anh cùng từng thấy ba mẹ yêu thương nhau, nhưng tới cuối cùng vẫn là những cuộc cãi vã rồi ly hôn.
Với cả, gia đình anh là thế, mẹ anh còn bị bệnh, trong người mang theo cả thù hận, anh chưa giải quyết xong chuyện này, không có can đảm kéo Lâm Vãn lại gần mình, sợ cô cũng sẽ giống anh, rơi xuống vũng bùn không thể thoát ra này.
Lúc trước anh dồn hết tâm trí xử lý rắc rối ở công ty, muốn chuyển bất động sản và vài hạng mục cho người khác, thế nên bận bịu mãi mới xong.
Nói xong, anh lại nhớ cô vừa bảo mình rất bình thường, anh hỏi: “Cậu biết vì sao tôi bảo cậu đứng ra làm việc với Hãn Ngụ không?”
“Không phải cậu muốn làm khó tôi à?” Cô không nghĩ được lý do nào khác.
Trần Tích bật cười, “Chỉ là một phần thôi, nhưng mà tôi có tiền tài địa vị, có thể làm những cái khác mà.”
“Thật ra là vì tôi điều tra kĩ càng hết rồi, tôi thấy thành tích mấy hạng mục cậu làm ở Oanh Ca rất tốt.” Anh dịu dàng bảo: “Với cả tôi tin cậu.”
“Thế nên cậu đừng coi thường chính mình, cậu thực sự rất giỏi đấy, chỉ là cậu không biết mà thôi, hoặc là vì cậu cứ hay che giấu bản thân mình đi.”
“Với cả sau khi thấy cậu, tôi mới tìm lại bản thân tôi ngày xưa, muốn cuộc sống này có ý nghĩa hơn, cho nên cậu không phải là lốp dự phòng, mà là một người rất quan trọng.”
Lâm Vãn nghe anh nói, mắt cô ngấn lệ.
Tựa như anh còn hiểu Lâm Vãn hơn cả bản thân cô.
Trần Tích nhìn dáng vẻ đáng thương của Lâm Vãn, anh khẽ lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, để cô dựa vào vai mình.
Lâm Vãn cũng không so đo với Trần Tích nữa, yên lặng vùi trong vòng tay ấm áp của anh.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, thấy cũng muộn rồi, mắt Trần Tích như nam châm dán lên người cô, anh dịu dàng bảo: “Lâm Vãn, em cho anh thêm một chút thời gian nữa được không?”
Lâm Vãn nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Tích đưa cô về nhà, lúc này là 10 giờ tối, cô nhớ ra ở Lật Thành anh chỉ có một mình, không có chỗ ở, cô hỏi: “Đêm nay anh ngủ ở đâu?”
“Sao thế? Muốn giữ anh lại à?” Anh cười xấu xa, không đợi cô phản ứng lại, anh bảo: “Lâu rồi chưa về Mộng Viên, hôm nay về đó xem sao.”
“Vậy được rồi.”
Lâm Vãn cười khanh khách, xoay người đang định vào nhà thì anh gọi cô lại:
“Lâm Vãn.”
“Ơi?”
Cô quay đầu lại, bỗng nhiên không biết Trần Tích bước tới từ khi nào, khẽ hôn vào trán cô.
Lâm Vãn sững sờ, ngơ ngẩn sờ trán mình, tròn mắt nhìn anh, mãi sau cô mới hoàn hồn, vội vàng chạy về tiểu khu, dáng người mảnh khảnh biến mất trong màn đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT