Lâm Vãn nhìn chằm chằm bóng người trong sân, đầu cô trống rỗng, không tin nổi.
Dáng người cân đối cao ráo không chê vào đâu được, khí chất lạnh lùng chớ gần, cực kì nổi bật.
Trước kia cô chỉ thấy Trần Tích mặc áo vest giày da, không thấy anh mặc quần áo bình thường.
Trần Tích mặc nguyên cả cây đen, áo khoác dày màu đen, quần đen, giày sneaker màu đen nốt.
Trông không hợp với cảnh vật chút nào.
Trần Tích nghe thấy tiếng ngoài cổng, còn cò tiếng chào hỏi ồn ã, anh quay đầu lại, gương mặt đẹp trai không góc chết, đôi mắt hút hồn làm người ta không thể rời mắt.
“Trần Tích, sao cậu lại ở đây?” Lâm Vãn ngẩn người, hỏi.
Hôm mùng 1 mùng 2 cô và anh không gặp nhau, Lâm Vãn cũng không biết anh bận rộn cái gì, cô không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây.
Lúc nào Trần Tích cũng tạo bất ngờ cho cô.
Lâm Vãn vui mừng nhưng lại hơi tức giận.
Không biết có phải vì ảo giác của cô hay không, lúc Trần Tích nhìn thấy cô, anh hơi thất thần, vài giây sau mới bình tĩnh lại, cong môi đáp: “Tới chúc Tết thôi, cậu nghĩ sao?”
Dì nhỏ nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng nhà Lâm Vãn tới, bà không cởi tạp dề, chạy ra sân chào hỏi mọi người, đúng lúc nghe thấy Lâm Vãn hỏi câu kia, bà trách: “Tiểu Vãn, sao cháu lại nói thế, Trần tổng là khách quý nhà mình, cháu phải nể mặt dì, đừng gọi cả tên người ta như thế chứ?”
Lâm Vãn cười trừ, giải thích: “Là cháu không phải phép ạ, tại cháu vui thôi.” Nói xong, cô nhìn Trần Tích, thay đổi xưng hô: “Trần tổng, ngài đừng hiểu lầm nhé.”
“Đứa trẻ này ai ai cũng quý, tương lai xán lạn, lại còn khiêm tốn hiểu chuyện, không kiêu ngạo tí nào.” Dương Mẫn coi Trần Tích như con rể, vừa khen vừa nháy mắt với Dương Quyên đứng cạnh, sau đó nhìn Lâm Vãn, “Cháu xem, bọn dì quý Trần tổng lắm, nói chuyện cũng thoải mái.”
Lâm Vãn không còn cách nào, mỉm cười cho qua.
Cô lườm Trần Tích, anh đang ngồi trên ghế, mỉm cười nói chuyện với mọi người, người thân họ hàng của cô ngồi xung quanh anh như gặp được nghệ sĩ nổi tiếng.
Thảo nào tối qua anh hỏi cô hôm nay làm gì, lúc cô hỏi lại thì anh lại nói không có gì cả, lúc ấy cô còn thấy rất kì lạ.
Cô không ngờ anh lại tới đây chờ cô.
Lúc đầu cô nghĩ đi chúc Tết họ hàng mà mình không thân sẽ rất xấu hổ, thôn nhỏ này ở vùng ngoại thành, cách trung tâm khá xa, thế mà Trần Tích lại tới đây với danh nghĩa là đối tượng xem mắt của cô, vừa khoa trương lại vừa xấu hổ.
Bởi vì nhà cô tới muộn, một lúc sau thì tới giờ cơm trưa.
Hôm nay nhà dì cô nấu 4 mâm cơm, bàn nào cũng chật kín người, còn không đủ chỗ.
Không khí ăn Tết ở quê rất náo nhiệt, đây chính là cái Tết của thế hệ mẹ cô.
Lâm Vãn ngồi ở góc khuất, sợ Trần Tích sẽ ngồi cạnh cô làm mọi người vừa ăn vừa nói tới cô và anh, nhưng cô cũng mong anh sẽ ngồi cạnh mình.
Cô còn đang đấu tranh tư tưởng thì thấy có người đứng bên cạnh mình.
Trần Tích rảo bước đi tới, thản nhiên ngồi cạnh cô.
Tới lúc anh ngồi xuống, lịch sự nói: “Xin lỗi cậu nhé, ở đây tôi không quen ai cả, sáng nay nói chuyện với ông bà, giờ chỉ muốn yên tĩnh thôi, tôi ngồi đây được không?”
Lâm Vãn nhớ tới cảnh mọi người ngồi vây quanh anh, cô bật cười, trêu: “Xem ra cậu rất được người khác yêu quý nha.”
Lúc Lâm Vãn gắp đồ ăn, Trần Tích giữ chiếc kính xoay lại.
Người mình thích lại quan tâm mình làm Lâm Vãn không cưỡng lại được.
Hôm nay có đông người, ghế ngồi sát gần nhau, thế nên không thể duỗi tay chân thoải mái được.
Mấy lần cô đụng phải người ngồi cạnh, còn có một lần đá vào chân anh.
Lâm Vãn cảm thấy Trần Tích đang nhìn mình, để tránh xấu hổ, cô tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, như thể không có chuyện gì cả.
Một lúc sau, trong nhà rất ồn, Trần Tích khẽ nói vào tai cô: “Nhìn như thấy tôi làm cậu không vui nhỉ?”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, rõ ràng giờ là mùa đông mà giờ tai cô đỏ bừng.
“Không, tôi vui mà, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.” Lâm Vãn nói thật.
Dì nhỏ bưng đồ ăn tới, hắng giọng nói: “Lâm Vãn, tiếp đón Trần tổng thật chu đáo nhé.”
Bà cố tình nói thế làm cô không trốn tránh nổi.
Cô nghe lời, nói: “Vâng ạ.”
Trước mặt người lớn, Lâm Vãn vẫn luôn sắm vai cô gái ngoan ngoãn hiền lành, là ‘con nhà người ta’ điển hình.
“Cậu nghe rõ chưa, chủ nhà đã nói thế rồi, cậu phải nhiệt tình tiếp đón tôi đấy.”
Ôi sao trước kia cô không phát hiện ra Trần Tích mặt dày vậy nhỉ?
“Ăn cơm đi.” Cô khẽ nói.
Nghĩ tới chuyện anh ở đây, cô thấy hơi lạ, hỏi: “Sao cậu lại tới đây chúc Tết?”
Trần Tích nuốt đồ ăn, hỏi: “Cậu không tò mò sao lúc trước chúng ta lại đi xem mắt à?”
“Cũng đúng ha, cậu có tiền có địa vị, muốn người yêu thế nào mà chẳng được, sao lại đi xem mắt với một người bình thường như tôi chứ.”
“Hóa ra cậu biết rõ bản thân mình nhỉ?” Trần Tích trêu.
Lâm Vãn lườm anh, Trần Tích vội vàng xin tha: “Tôi nói đùa thôi mà, cô tôi với dì cậu là bạn học, là người thân thiết với nhà tôi nhất, chuyện xem mắt của hai đứa mình là do hai người họ sắp xếp. Vốn dĩ hôm nay cô tôi cũng tới nhưng lại không đến được, bảo tôi tới thay.”
Lâm Vãn cười: “Rõ ràng bà ấy đào hố cậu mà, thế mà cậu cũng tin à?”
Trần Tích nhướng mày, không trả lời.
Một lúc sau, mọi người ăn xong rồi đứng dậy, ra phòng khách vừa xem TV vừa cắn hướng dương, cô còn chưa ngồi ấm chỗ thì Dương Quyên hỏi: “Lâm Vãn, vừa nãy con bảo đây là lần đầu Trần tổng tới đây, định dẫn cậu ấy đi dạo vòng quanh mà?”
Lâm Vãn sững sờ, lại nghĩ mẹ mình vì chuyện chung thân đại sự của cô tốn bao công sức, cô bất lực hùa theo lời bà, nhiệt tình bảo: “Ò, suýt thì con quên mất.” Cô quay sang bảo Trần Tích: “Trần tổng, tôi dẫn ngài đi dạo một lát nhé, khó lắm ngài mới có cơ hội tới đây mà.”
Lúc ở Giang Thành, hai người cũng không tính là đi xem mắt, nhưng cũng không đến mức xấu hổ xa lạ như bây giờ, cô không biết nói sao, có lẽ vì quan hệ giữa cô và anh lúc gần lúc xa, đột nhiên lâm vào cảnh này, cô xấu hổ, chưa quen ngay được.
Đi dạo một lúc cũng tốt.
Với cả cô không muốn trở thành chủ đề bàn tán của họ hàng.
Hai người sánh vai đi ra ngoài, từng bước từng bước chậm rãi, trước kia cô và anh chưa từng thảnh thơi đi dạo ngắm đồng ruộng thôn quê, không khí trong lành, hưởng thụ thiên nhiên.
Sau giờ trưa, ánh nắng vàng cam ấm áp chiếu xuống cành cây trơ trụi lá, khung cảnh đẹp như tranh vẽ, có thơ có họa.
Dưới khung cảnh đó, dù chỉ là một việc bình thường đi như dạo cũng trở nên đẹp đẽ, một lúc lâu trôi qua, cô và anh không nói gì cả.
Lâm Vãn nhớ những gì Chu Đường nói, chắc Trần Tích không biết Chu Đường và Lê Thu Nguyệt tới gặp cô, cũng sẽ không nói chuyện công ty anh cho cô nghe, nhưng Lâm Vãn vẫn lo lắng, cô hỏi: “Dạo này cậu có chuyện khó giải quyết à?”
“Ừ, hơi hơi.”
“Tôi giúp được gì không?” Cô vẫn không yên tâm, cũng không cam lòng trơ mắt nhìn anh, không làm được cái gì cả.
“Không cần đâu, sớm giải quyết xong thôi.” Trần Tích nói rất nhẹ nhàng, giống như chuyện đó bình thường như ăn cơm, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng mà cảm ơn cậu nhé.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, bước chân cũng không dừng lại.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh cao hơn cô một cái đầu, cô chỉ cao tới vai anh.
Lúc hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cô cảm thấy bước chân mình như rơi vào hố sâu, tới lúc cô nhận ra thì đã quá muộn.
Mùa đông, đồng ruộng khô khốc, cỏ khô chất đầy một đống, cô không để ý chỗ trũng, dù cô không đi giày cao gót nhưng cũng không để ý, rất dễ bị ngã.
Thôi xong, lại mất mặt rồi.
Ôi trời ơi, rốt cuộc là cô làm sai cái gì chứ, ông trời cứ khăng khăng trừng phạt cô, suốt ngày để cô lúng túng trước người đàn ông này.
Đúng lúc ấy, có bàn tay khỏe khoắn kéo cô lại, Lâm Vãn cảm thấy có hơi ấm truyền từ tay anh vào người cô.
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Trần Tích kéo cô đứng trước mặt anh, trong lúc hoảng loạn, Trần Tích lại hơi quá sức làm cô va vào lòng anh, chạm vào cơ ngực rắn chắc.
Mấy giây yên lặng trôi qua, Lâm Vãn cảm thấy các giác quan của cô hoạt động với công suất 100%.
Cô nhìn thấy đôi lông mi vừa dài vừa đen của Trần Tích, đôi mắt đen láy xen lẫn cả hoảng sợ, làn da trắng không tì vết, không thấy lỗ chân lông.
Tim Lâm Vãn đập loạn xạ như kiểu đánh rơi vài nhịp.
Khung cảnh xung quanh như đóng băng, dừng lại ở khoảnh khắc này.
Tới lúc hoàn hồn, Lâm Vãn như cái lò xo, tránh khỏi vòng tay ấm áp của anh, làm vẻ chỉnh lại quần áo, đi trước mấy bước.
“Mặt cậu đỏ quá.” Giọng Trần Tích vang lên từ phía sau.
Cô vừa đi vừa nói: “Từ bé mặt tôi đã thế rồi.”
Nhưng Trần Tích vẫn không tha: “Tai cũng đỏ luôn.”
Lâm Vãn bất lực: “Tại gió đấy.”
Trần Tích hỏi tiếp: “Cậu xấu hổ à?”
Cái người này đáng ghét thật, Lâm Vãn không biết trả lời sao, tức giận bảo: “Không.”
“Có phải là bọn mình chưa từng ôm nhau đâu.”
Lâm Vãn cảm thấy anh rất ngứa đón, cô không nhịn được nữa, dừng bước, quay người lại, nhìn nụ cười của Trần Tích, cô chạy tới đánh anh mấy cái, Trần Tích thấy thế vội vàng tránh đi.
Đồng ruộng mùa đông hiu quạnh yên tĩnh, cậu chạy tôi đuổi, cậu đánh tôi trốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT