Trước Tết Âm Lịch, Trần Tích hỏi khi nào Lâm Vãn về nhà, anh nói muốn đưa cô ra sân bay.

Lâm Vãn nghĩ anh bận rộn nhiều chuyện, từ chối lời đề nghị của anh, Trần Tích cũng không nói gì nữa.

Tới hôm nghỉ lễ, cô tan làm, về nhà thu dọn đồ đạc xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc.

Lâm Vãn ra mở cửa, Trần Tích dựa lưng vào tường, mỉm cười với cô.

Lâm Vãn nhìn Trần Tích, anh gầy hơn trước, đường nét trên gương mặt càng thêm rõ ràng, vẻ mặt mệt mỏi.

Cô lại càng đau lòng hơn.

Đối với Trần Tích, sự nghiệp là thứ khiến anh kiên trì tới ngày hôm nay, nếu muốn đánh bại anh thì chỉ cần đánh bại Hãn Ngụ là được.

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, hoặc là cô quá đa tình, thế nên lúc Trần Tích nhìn thấy cô, ánh mắt anh sáng ngời, không còn mệt mỏi nữa.

Giống như trước mặt người khác anh là ông chủ làm việc như máy, lạnh nhạt vô tình, đàn đúm ăn chơi chác táng, nhưng với cô, anh chỉ là một người bình thường có da có thịt, có cảm xúc.

Dường như tất cả ấm áp của Trần Tích chỉ dành cho cô mà thôi.

“Có người đưa đón miễn phí mà không cần à?” Lúc Lâm Vãn còn đang ngẩn ngơ, anh hỏi.

Dứt lời, anh bước vào nhà, cầm vali cô của.

Lâm Vãn nhàn nhã đút tay vào túi áo, lần đầu tiên về nhà mà cô thảnh thơi thế này.

Cô đi sau anh, thấy áo Trần Tích dính vôi tường màu trắng, chắc là do vừa nãy anh dựa vào tường.

“Đợi tí.” Lâm Vãn vội vàng bước tới.



Một tay anh cầm vali, tay kia cầm túi, dừng lại đứng trên cầu thang.

Lâm Vãn khiễng chân, nhẹ nhàng phủi vôi tường trên người anh.

Ánh nắng xen qua thanh sắt hoen rỉ, bụi vôi trắng rơi xuống đất như đang nhảy múa.

Tới khi phủi bụi xong, Lâm Vãn mới nhận ra, đông tác này hơi ái muội.

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tích, đôi mắt đen láy dịu dàng, cười như không cười nhìn cô.

Mặt Lâm Vãn đỏ bừng, nhanh chóng đi trước: “Vừa nãy cậu dựa vào tường nên dính ít bụi, tôi phủi cho cậu rồi.”

Cô thấy nói thế vẫn chưa đủ, lại nói tiếp: “Cậu là ông chủ, phải giữ hình tượng.”

Trần Tích khẽ nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

“Không có gì.” Lâm Vãn cúi đầu, cô nhìn bậc thang, vội vàng đi trước, sợ anh sẽ thấy gương mặt đỏ như cà chua của cô.

Trần Tích là ông chủ lạnh lùng chớ gần, thế mà bây giờ lại giống như người hầu đi sau Lâm Vãn.

Một lát sau, anh nói: “Lúc cậu xuống máy bay thì cũng muộn rồi, không an toàn, tôi bảo tài xế tới đưa cậu về nhà nhé?”

“Không cần đâu, ba tôi bảo tới đón tôi về rồi, cảm ơn cậu.” Mấy hôm trước cô đặt vé xong thì báo cho ba Lâm, với cả cô không muốn làm phiền Trần Tích.

“Được.” Giọng anh hơi ủ rũ.

Tài xế của Trần Tích không tới, anh tự lái xe đưa cô ra sân bay, thấy cô soát vé xong thì mới về.

Lúc ở khu check in, Lại quay lại nhìn Trần Tích, anh đứng phía xa đằng sau cô, một tay đút trong túi quần, tay kia vẫy tay chào cô.

Không phải hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng cô lại xúc động, đôi mắt ngấn lệ, vội vàng vẫy tay với anh rồi đi vào.

2 giờ sáng cô về tới Lật Thành, ba Lâm chờ cô từ lâu.

Vừa xuống máy bay, cô mở điện thoại ra, Trần Tích canh thời gian, gửi tin nhắn tới:【Đến nơi chưa?】

【Ừ, vừa tới.】 Lâm Vãn nhắn lại, còn gửi cả định vị cho anh.

Trần Tích:【Được.】

Lâm Vãn:【Muộn rồi mà cậu chưa ngủ à?】

Trần Tích:【Chờ cậu về tới nơi thì tôi mới ngủ.】

Lâm Vãn cong môi cười.

Lâm Chí Cương nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười bảo: “Muộn thế này con còn nhắn tin với ai mà cười tươi thế?”

Lâm Vãn không biết mình cười tươi thế nào, không biết trả lời sao, lắp bắp bảo: “Ơ, thật ạ? Con đang nói chuyện với Hi Văn, ba cũng biết cậu ấy mà.”

Lâm Chí Cương vừa lái xe vừa hỏi: “Muộn rồi mà con bé vẫn chưa ngủ à?”

“À vâng, cậu ấy bảo bị mất ngủ.” Lâm Vãn sờ đầu.

Cô không biết mình học được mấy skill nói dối từ bao giờ.

May mà Lâm Chí Cương không hỏi nữa.

Về tới nhà, cô nhắn tin cho Trần Tích, tưởng anh ngủ rồi, không ngờ anh rep lại ngay, tin nhắn chỉ có một chữ:【Được.】

*

Không khí Tết nhà Lâm Vãn vẫn giống mấy năm trước, cực kì bận rộn.

Cô dán câu đối, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm phụ ba mẹ, căn nhà nhỏ ngập tràn không khí năm mới.

Cô ăn trưa xong mới cầm điện thoại lên xem, có mấy tin nhắn chúc mừng năm mới trong group chat.

Nhưng lại không có Trần Tích.

Cô hơi thất vọng, nếu anh cũng về đây thì tốt.



Lâm Vãn lại nhớ ngày Tết của nhiều năm trước, anh không chủ động, cô cũng sẽ không tới tìm anh.

Vốn dĩ cô muốn giữ khoảng cách với Trần Tích, muốn giúp anh vượt qua khó khăn lần này, nhưng giờ là dịp Tết, gác chuyện đó sang một bên vậy.

Đêm 30, tới gần giao thừa, Trần Tích gọi cho cô.

Cô vẫn giống như nhiều năm trước, trốn vào trong phòng, trùm chăn kín người rồi mới bắt máy.

“Alo?” Lâm Vãn che loa điện thoại lại.

“Cậu xuống nhà đi.” Giọng anh truyền tới.

“Gì cơ?” Lâm Vãn không tin tưởng tai mình lắm.

Cô lấy cớ đi mua đồ, mặc kệ sự khó hiểu của ông bà và cha mẹ, chuồn ra khỏi nhà.

Xuống tới tiểu khu, Trần Tích dựa vào gốc cây hoa quế, mỉm cười nhìn cô.

Trên không trung còn có tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.

Ánh sáng đủ mọi màu sắc làm người khác chói mắt.

Lâm Vãn nhìn thấy Trần Tích, vội vàng chạy tới bên anh, vừa vui sướng vừa bất ngờ, chỉ hận bản thân không lao tới ôm chầm lấy anh.

Tới khi cách anh 1 mét, cô đi chậm lại.

Anh đút tay vào túi, còn đeo khăn quàng cô tặng, khẽ cười nhìn cô.

Gương mặt Lâm Vãn chan chứa ý cười, ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại tới đây? Cậu nói không về quê ăn Tết mà?”

“Thay đổi kế hoạch nên về.” Trần Tích nhún vai.

“Nhưng mà tôi đi vội quá, không mua quà năm mới tặng cậu, cậu không chê chứ?” Khóe môi anh cong cong, nói.

“Tôi không còn là trẻ con nữa, không cần quà đâu.” Bỗng nhiên cô nhớ một chuyện, hỏi: “Nhà tôi chuyển nhà lâu rồi, sao cậu lại biết?” Hai năm trước cô không ở ăn nhà cũ nữa, chuyển tới nhà mới nhưng cũng ở thị trấn Chính Huy.

“Chỉ là một cái địa chỉ thôi, tìm cũng không khó.” 

“Thế bao giờ cậu về?” Thực ra cô muốn anh ở lại thêm mấy ngày.

“Chắc là mai.”

Nghe tới đây, Lâm Vãn có chút thất vọng.

Âm thanh TV trên lầu rất lớn, cô và anh có thể nghe thấy tiếng countdown đếm ngược.

Khi tiếng chuông vang lên, Trần Tích nhìn cô gái trước mặt, “Lâm Vãn, năm mới vui vẻ.”

“Trần Tích, chúc cậu năm mới vui vẻ.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau, sau đó lại trầm mặc không nói, nhưng thời khắc này, dù im lặng thì Lâm Vãn vẫn thấy lãng mạn.

Cũng muộn rồi, Lâm Vãn bảo anh về, cô cũng chuẩn bị về nhà thì nhớ tới một chuyện, vừa nãy cô nói dối bảo ra ngoài mua đồ.

Trời rất tối, Lâm Vãn không dám đi một mình, bảo Trần Tích đi với cô.

Nhưng mà nên mua gì nhỉ?

Lâm Vãn tới cửa hàng tiện lợi 24/24 gần nhà, đang sầu não không biết mua gì thì thấy kệ băng vệ sinh ở cuối.

Mua cái đó vậy.

Cô mặc kệ Trần Tích đứng bên cạnh, dù xấu hổ gần chết nhưng vẫn làm vẻ thờ ơ như không, cầm gói băng vệ sinh đi tính tiền.

Nhân viên thu ngân nhìn hai người, ánh mắt khó hiểu.

Thanh toán xong thì đi ra ngoài, cảm giác ngại ngùng chạm tới level max, cô giải thích: “Ờm… vừa nãy lúc cậu bảo tôi xuống tầng, tôi sợ ba mẹ nghi ngờ nên bảo đi mua đồ, mua cái này mới đáng tin.”

Trần Tích gật đầu: “Ừ, có sức thuyết phục.”

Càng nói càng thấy xấu hổ, thà không nói còn hơn.

Trần Tích đưa cô về nhà rồi anh mới về, bước lên tầng, Lâm Vãn cảm thấy như mình đang mơ, cả người lâng lâng.

Lúc đầu cô nghĩ chỉ cần được gọi điện nói chuyện với anh đã tốt lắm rồi, không ngờ anh sẽ tới nhà cô, nói chúc cô năm mới vui vẻ.

Đêm hôm ấy, Lâm Vãn chui vào trong chăn, cả đêm trằn trọc mãi tới rạng sáng mới ngủ.

*

Mùng 3 Tết.

Dương Quyên bảo Lâm Vãn tới nhà dì họ, năm nay không giống mọi năm, dì họ cô  ở thôn nhỏ, mời người thân tới nhà liên hoan.

Có lẽ vì tới tuổi này rồi, mẹ cô hay nhớ cảm giác ăn Tết ngày xưa, bà nói về quê cũ mới càng có không khí năm mới.

Lâm Vãn chờ mong, nhưng mà nhà dì cô hơi xa, ở thị trấn khác, đi 1 tiếng mới tới.

Cô trang điểm thay quần áo xong thì tới 9 giờ.

Lâm Vãn đội mũ beret màu trắng, mặc áo khoác màu hạt dẻ, váy len đen để lộ đôi chân thon dài, đôi boost màu trắng, trông lại càng xinh đẹp đáng yêu hơn.

Ngày thường cô không hay trang điểm, có cái mặc là được, đồng nghiệp còn bảo tính cô y như đàn ông con trai vậy.

Tới mùa đông cô không thích mặc váy, rất phiền.



Nhưng mà giờ phải về quê ăn Tết, Dương Quyên dặn tới dặn lui, bảo cô phải trang điểm, ăn mặc thật đẹp.

Tới Tết phải đi thăm họ hàng bạn bè, Lâm Vãn chưa lấy chồng, cô dì chú bác người thân đều chú ý tới cô hơn, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ bị mắng.

Nếu cô ăn mặc xinh đẹp ít nhất còn lấn át bọn họ, muốn nói cho người ta biết, chị đây không phải là không có người yêu, mà là đàn ông trong thiên hạ không lọt vào mắt xanh của chị.

Nếu ăn mặc lôi thôi thì người ta sẽ nói: Cô gái này không trang điểm, thảo nào ế chưa lấy được chồng.

Dương Quyên cực kì để ý ánh mắt và lời nói của họ hàng, cho nên bà cũng phải make up ăn diện.

Lâm Vãn định đi sau mẹ mình, giống như chú vẹt xinh đẹp, một năm chẳng gặp nhau mấy lần, chào hỏi qua là được.

Năm nào cô cũng sợ phải gặp mấy trường hợp thế này, rất xấu hổ.

Cô thích kiểu một năm gặp một lần, chào hỏi là được, nhưng mà có nhiều người lâu không gặp, cô không nhận ra, năm nay là dáng vẻ kiểu này, năm sau lại biến thành kiểu khác.

Tới 11 giờ, cả nhà Lâm Vãn mới tới nhà dì cô, Lâm Vãn nhìn qua, thấy có bóng người quen thuộc đứng trong sân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play