Hai người lẳng lặng ôm nhau trên đường, Lâm Vãn chỉ muốn thời gian và không gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.

Cô dựa vào lồ||g ngực rắn chắc của anh, xung quanh cô tràn ngập mùi hương của Trần Tích khiến cô cảm thấy yên lòng.

Lúc đầu chỉ là hành động nhất thời, cô định an ủi Trần Tích một lát, không ngờ anh ôm cô càng chặt hơn.

Bây giờ cô mới phát hiện mình tham lam cái ôm này nhường nào.

Một lát sau, tiếng bụng đói òng ọc vang lên.

Hai bên đường không có nhiều ô tô, bốn phía xung quanh cũng rất yên tĩnh.

Cho nên tiếng kêu này rất rõ ràng, khung cảnh đang tốt đẹp bị phá vỡ.

Trần Tích cũng nghe thấy, anh buông cô ra, khẽ cười hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn à?”

Lâm Vãn xấu hổ gật đầu, thấy anh buông tay, cô vô thức lùi lại mấy bước, tránh xa vòng tay ấm áp của anh.

Trần Tích thấy động tác nhỏ này của cô, anh hơi buồn cười, trách: “Sao cậu không nói sớm?”



Giờ anh mới nhớ, lúc chiều nghe tin Lê Thu Nguyệt tới tìm Lâm Vãn, anh chạy tới đây ngay, rồi sau đó lại đắm chìm trong cảm xúc buồn bã của bản thân, quên cả ăn tối.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, 8 giờ rồi.

“Không có cơ hội đi ăn mà.” Lâm Vãn lẩm bẩm, oán trách anh.

Trần Tích xoa tóc cô, nụ cười tươi rói như muốn làm người đối diện tan chảy.

“Xin lỗi, tôi quên mất, tôi cũng chưa ăn, cậu muốn ăn gì?”

“Nếu cậu không chê thì ăn ở quán nào gần đây được không, tôi đói lắm, không muốn đi xa.” Lâm Vãn sờ khăn quàng, chỉnh lại áo, nói.

“Được.” Trần Tích thoải mái đồng ý.

Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi qua làm tóc cô bay bay, Lâm Vãn rùng mình.

Trần Tích chỉnh lại khăn quàng màu đỏ cho cô, che mặt cô lại, cầm chiếc áo khoác để ở trên xe cho cô mặc.

Bọn họ gọi hai bát mì thịt bò, Trần Tích bảo cô ngồi xuống, còn anh đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Vãn không biết anh định làm gì, chưa kịp hỏi thì anh đã đi mất tiêu.

Bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, vội vàng bảo ông chủ hai để một bát mì không hành.

Một lát sau, Trần Tích đi vào quán, anh đưa củ khoai nướng nóng hổi từ trong túi đưa cho cô.

“Tí nữa mới có mì, ăn cái này lót bụng trước đi.”

Lâm Vãn mím môi, bẻ một nửa rồi đưa cho anh: “Cho cậu này.”

“Tôi không thích ăn khoai nướng.” Anh xua tay, lại thấy gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Lâm Vãn, đành phải nhận vậy.

Lâm Vãn nhìn dáng vẻ này của anh, đột nhiên cô thấy hơi buồn cười.

Ông chủ lớn lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm khắc làm nhân viên sợ hãi, bây giờ lại ngồi ăn khoai nướng ở một quán ven đường.

Hai dáng vẻ tương phản này càng làm Lâm Vãn thấy Trần Tích đáng yêu hơn.

Giống như kiểu lạnh lùng hung dữ gì đó chỉ là chiếc mặt nạ bề ngoài, cởi áo vest ra, không còn tâm thế lao đầu vào công việc nữa, Trần Tích chỉ là một người bình thường mà thôi.

Không phải là người có ba đầu sáu tay, là một người có cảm xúc, lúc mệt thì phải nghỉ ngơi.

Dù giờ anh thành công tới đâu cũng không tránh khỏi những cảm xúc bình thường, cũng sẽ giống như một đứa trẻ muốn được yêu thương.

Ăn xong củ khoai nướng thì bà chủ bưng hai bát mì tới.

“Bát không hành là của ai thế?” 

“Cậu ấy ạ.” Lâm Vãn chỉ người đối diện.



Trần Tích giật mình, nhớ tới chuyện gì: “Vừa này tôi quên không nhắc ông chủ, sao cậu lại biết tôi không ăn hành?”

“Ơ, tôi… không phải vừa nãy cậu nói không ăn hành à, tôi nghe thấy, chắc là cậu quên rồi.” Mặt Lâm Vãn đỏ bừng, vội vàng bịa lý do.

Trần Tích thích ăn trứng xào cà chua, không ăn hành, lúc ăn cơm phải có cốc nước để bên cạnh…

Từ hồi cấp 3 cô đã nhớ tất cả thói quen của anh, đến giờ vẫn chưa quên.

Vừa nãy cô nói với ông chủ cũng chỉ là phản xạ bình thường mà thôi, cô sợ anh giảm béo phải ăn kiêng gì đó.

Cô không biết nếu anh biết thói quen sở thích của cô thì sẽ như thế nào?

Lâm Vãn bằng lòng hy vọng anh mãi mãi sẽ không biết tình cảm của cô.

Nếu Trần Tích biết cô thích anh, mà lại còn lâu như vậy, cô sẽ cảm thấy mình còn chưa bắt đầu mà đã thua cuộc rồi.

Người ta hay nói, trong tình cảm, người yêu nhiều hơn sẽ là người thua cuộc.

Nhưng cô không muốn thế.

Trần Tích thấy cô xấu hổ, anh mỉm cười, không hỏi nữa, hùa theo lời cô: “Ò, hình như thế.”

Bàn ăn trong quán rất nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, vì Lâm Vãn chột dạ nên đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại đụng phải chân anh.

Cô lén nhìn Trần Tích, thấy anh không có phản ứng gì, chắc là anh không nhận ra, cô lại cúi đầu ăn tiếp.

Ăn uống xong xuôi, Trần Tích đưa Lâm Vãn về nhà, đứng ngoài cửa chào cô.

Lâm Vãn đang định đóng cửa lại thì nghe thấy anh gọi: “Lâm Vãn.”

“Sao thế?” Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn anh.

“Không sao.”

Trần Tích đứng ngoài cửa, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, muốn nói gì lại thôi.

*

Ngay từ đầu tháng, không khí Giáng sinh bao trùm khắp Giang Thành, khắp nơi đều là cây thông Noel và chuông màu đỏ, nhiều cửa hàng trang trí theo concept Giáng sinh, trông cực kì náo nhiệt.

Tới đêm Bình an, mùa đông, trời nhanh tối, Lâm Vãn tan làm, vừa bước ra cửa thì thấy ánh đèn sáng chói rực rỡ.

Cô nhìn mấy cô gái cầm hộp táo Giáng sinh, đột nhiên nhớ tới đêm 24 của nhiều năm trước. Cô cũng được tặng rất nhiều táo, là những ngày tháng hồn nhiên tốt đẹp nhất.

Trong số đó còn có hộp quà không ghi tên người tặng.

Tới giờ Lâm Vãn cũng không biết người đó là ai.

Cô từng hy vọng người ấy là Trần Tích, nhưng anh không nói gì, cô cũng không dám hỏi.

Có lẽ cả đời này cô cũng không biết đáp án.



Lâm Vãn về nhà bằng tàu điện ngầm, lúc tới nơi thì thấy chiếc xe quen thuộc.

Trần Tích dựa vào thân xe, đôi chân dài vắt chéo, hình như đang đợi ai đó.

Có lẽ anh cảm nhận được là cô đã về, tới lúc Lâm Vãn nhìn anh, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Chờ cậu.” Trần Tích như có loại phép thuật nào đó, chỉ nói mấy chữ đơn giản mà còn xen lẫn cả ấm áp.

Dứt lời, anh mở cửa xe ra, dẫn cô tới bờ sông gần đó.

Gió ở đây rất lớn, phong cảnh lại đẹp, xung quanh bốn phía là ánh đèn rực rỡ, ánh đèn chiếu lên dòng nước, lấp lánh tựa sao trời.

Vừa rực rỡ lại vừa chói mắt.

Không biết Trần Tích mua chiếc áo màu hạt dẻ từ khai nào, lúc xuống xe, anh khoác áo lên người cô.

Hai người đứng ở lan can ngắm nhìn cảnh đêm.

Lâm Vãn đã từng tới đây rất nhiều lần, nhưng hình như khung cảnh đêm nay lại đẹp hơn cả.

Có lẽ cảnh đẹp cũng vì người ngắm mà thay đổi.

Ví dụ như lúc cô đứng cạnh người mà cô yêu thầm cũng sẽ khác đi.

“Tôi có quà tặng cậu đấy.” Trần Tích lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo, bên ngoài còn có logo thương hiệu nào đó.

Cô cầm lấy, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là chiếc vòng cổ bằng bạc, mặt dây là hình quả táo nhỏ nhỏ xinh xinh.

“Chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.” Trần Tích nói.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn tặng quà chứ.” Tuy cô vui vẻ không thôi nhưng ngoài mặt lại trêu anh.

Trong lòng cô, những thứ này chỉ dành cho giới trẻ, không liên quan tới cô và anh.

Hơn nữa cô nghĩ Trần Tích ẽ không quan tâm ngày này.

Anh nhìn ra phía xa xăm, nghiêm túc nói: “Cậu còn nhớ hồi cấp 3 cậu được tặng một quả áo không ghi tên người gửi không?”

“Nhớ.” Lâm Vãn gật đầu, cô ngớ người: “Là cậu à?”

Là anh thật ư? Tim cô đập loạn xạ.

Nhìn ánh mắt của anh, cô đoán đúng rồi.

Đột nhiên cô thấy có cảm giác rất kì lạ, cổ họng nghẹn ngào.

Hóa ra ảo tưởng nhiều năm trước của Lâm Vãn không phải chỉ là đơn phương.

Tình yêu thầm kín ấy cũng không phải không được đáp lại.

“Lần này tôi viết tên rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Vãn cầm chiếc vòng cổ, phía sau có khắc mấy chữ nhỏ: CtoL

Trần Tích tặng Lâm Vãn (ChentoLin)

Lâm Vãn khẽ sờ lên 4 chữ đó, tựa như có dòng nước ấm áp chảy qua người cô.

Có họ của cô và anh, giống như lần đầu tiên cô gần anh thế này.

Cô từng nỗ lực muốn tên mình gần tên anh, từng chút từng chút một.

Nhưng Trần Tích lúc nào cũng xa vời làm cô không thể với tới.

Vậy mà hiện giờ, hai cái tên này lại xuất hiện cạnh nhau.

Tuy chỉ là khắc chữ lên vòng cổ nhưng làm cô cực kì hạnh phúc.

“Lúc trước tôi ngốc quá, hôm nay muốn bù lại, coi như là chấp niệm của tôi đi, muốn có một kết cục có hậu cho quả táo không ghi tên người tặng kia.”

“Cảm ơn cậu, tôi thích lắm.” Mắt cô đỏ bừng, nói.

“Đừng nói cảm ơn với tôi nữa được không?” Anh hậm hực bảo.

Cô ngẩn người: “Làm sao bây giờ, tôi không chuẩn bị quà tặng cậu.”

“Không cần đâu, cậu xuất hiện đã là món quà lớn nhất với tôi rồi.”

Mắt cô trợn tròn, không ngờ anh sẽ nói mấy câu kiểu này.

“Tôi đeo cho cậu nhé?” Anh dè dặt hỏi.

Trần Tích cầm vòng cổ, hôm nay cô mặc áo len cao cổ màu đen, rất hợp với chiếc vòng này.

Lâm Vãn cúi đầu, Trần Tích đứng đằng sau đeo cho cô.

Mặt sông lấp lánh, ánh đèn muôn nẻo và gió đông thổi qua chứng kiến động tác đơn giản này.

Chưa có chàng trai nào đeo vòng cổ giúp cô cả.

Cũng chưa có chàng trai nào thân mật với cô như anh.

Gió thổi làm tóc cô bay lên, chạm vào gương mặt tuấn tú của Trần Tích, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn bên mũi anh.

Bỗng nhiên trái tim cũng rung động theo.

Gió đêm thổi qua mặt nước, sóng gợn lăn tăn, lòng dạ hạnh phúc như nở hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play