Sinh nhật Trần Tích vào đúng ngày 1 tháng 1 dương lịch. Lâm Vãn đợi tới lúc 12 giờ đêm, nhắn tin chúc anh: “Sinh nhật vui vẻ nhé, mỗi ngày phải thật vui vẻ đấy!”
Mặc dù tầm tuổi cô bây giờ chẳng đợi qua ngày mới để chúc mừng sinh nhật nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy làm thế này sẽ chân thành hơn.
Với cả cô cũng chẳng chúc mừng sinh nhật ai thế này, trừ giao thừa năm đó, cô chờ tới rạng sáng, chúc anh năm mới vui vẻ.
Cô hy vọng mình là người đầu tiên chúc Trần Tích.
Trần Tích đọc tin nhắn, trả lời ngay:【Cảm ơn cậu, cậu vẫn chưa ngủ à?】
Lâm Vãn rúc trong chăn: 【Chưa.】
Trần Tích: 【Thế tối mai cậu có rảnh đi ăn sinh nhật với tôi không?】
Cách màn hình điện thoại, Lâm Vãn cười ngây ngô: 【Được nha.】
Cô nghĩ mãi không biết nên tặng gì cho anh.
Mấy món đồ bình thường anh cũng không thiếu.
Giờ cô mới nhớ tới, trong tủ có món quà vẫn chưa tặng Trần Tích.
Năm lớp 11, trong trường rộ trend đan khăn quàng, lúc ấy áp lực học tập không nặng lắm, mà đúng ở cái tuổi trổ mã, vào giờ ra chơi, hầu như bạn nữ nào cũng cầm cuộn len.
Vốn dĩ Lâm Vãn không muốn tốn thời gian lên mấy thứ này, dù cô hiểu chuyện thế nào nhưng cũng chỉ là một cô học sinh ở tuổi thiếu nữ mà thôi.
Cô biết có lẽ mình sẽ không có dũng khí tặng Trần Tích nhưng vẫn muốn đan một cái.
Một ngày nọ, sau tiết tự học buổi tối, cô lén đi mua cuộn len màu đen.
Các bạn hỏi Lâm Vãn đan cho ai, cô nói dối, bảo là đan khăn cho ba.
Lâm Vãn biết mình rất ngốc, cô chỉ học được cách đan đơn giản nhất, hai tuần mới xong.
Lúc cô còn chưa đan xong thì thấy các bạn nữ tặng cho Trần Tích rất nhiều khăn quàng và găng tay đủ loại màu sắc, cô lại nhìn chiếc khăn của mình, trông lại càng tầm thường hơn, không thể tặng Trần Tích được.
Trong số đống khăn len ấy, có một cái màu xám, họa tiết cầu kì phức tạp, là của Chu Đường tặng anh.
Trần Tích tựa như mặt trăng, sáng chói rực rỡ, xung quanh có rất nhiều ngôi sao, có ngôi sao sáng lấp lánh, lại có ngôi sao bình thường chẳng có gì nổi bật.
Mà Lâm Vãn chính là ngôi sao không nổi bật nhất.
Cô lấy gì cạnh tranh để thắng Chu Đường chứ?
Thế nên cô vẫn giữ chiếc khăn đó tới tận bây giờ.
Bởi vì Tết dương được nghỉ, Lâm Vãn ngủ dậy, chờ mong tới tối đi ăn với Trần Tích.
Buổi chiều, cô ngồi trước gương, trang điểm một lúc lâu, lục tủ quần áo xem có bộ nào đẹp, tìm mãi mà chẳng hài lòng với cái nào, quần áo bị cô vứt lung tung lên giường.
May mà vẫn chưa tới giờ hẹn, cô cầm túi chạy tới trung tâm thương mại gần nhà.
Cô và Trần Tích hẹn nhau lúc 4 giờ, bây giờ là 3 giờ, không còn nhiều thời gian.
Lâm Vãn bước vào trong, cô thấy chiếc váy màu be phối với áo khoác mỏng màu xám nhạt được bày trong tủ kính. Lâm Vãn nhìn giá, hơn 6000 tệ, cô đi làm cả tháng mới được 20000 tệ.
Cô chưa từng mua món đồ nào đắt thế này nhưng vẫn muốn thử một lần.
Trước kia, dù đẹp tới đâu cô cũng đều tiếc tiền.
Nhưng hôm nay xem như là lần đầu tiên có hẹn với Trần Tích, trước kia hai người đi ăn với nhau cũng đều là vì công việc.
Mà hôm nay lại là sinh nhật anh nữa chứ.
Mỗi lần mua quần áo cô đều phải nhìn giá trước, nếu trong tầm giá tiêu được thì cô mới mua.
Bây giờ gia đình cô khá khẩm hơn nhiều, quán ăn sáng của ba mẹ Lâm nổi tiếng, ngoài đồ ăn sáng ra còn bán cả bánh ngọt, bánh quy tự làm, ngày nào cũng rất đông khách, bán được nửa ngày là hết, bán xong ba mẹ cô sẽ đóng cửa nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống tuổi trung niên.
Ba sẽ đi chơi cờ với mấy người bạn trạc tuổi trong công viên, mẹ cô thì đánh mạt chược, khiêu vũ với mấy bác hàng xóm, đây cũng là con đường để mẹ cô tìm con rể.
Ba mẹ chỉ có mình cô, cô cũng đã lớn, không để ba mẹ phiền lòng tốn nhiều tiền cho mình nữa.
Mà thói quen của Lâm Vãn cũng không thay đổi, không mua quần áo đắt trên 1000 tệ, càng không phải là đồ xa hoa, trước lúc mua phải xem xét giá cả thế nào đã.
Cô cũng không quá yêu thích cái gì, chỉ cần những món đồ cần thiết là được rồi, không cần quá đắt, cũng không quan tâm đó là thương hiệu gì.
Hôm nay là ngoại lệ.
Chưa tới 4 giờ, Trần Tích đợi Lâm Vãn dưới lầu, lúc nhìn thấy Lâm Vãn, anh sửng sốt.
Anh đưa cô tới tháp Lãm Nguyệt nổi tiếng ở Giang Thành, anh đặt bàn ở nhà hàng Tâm Duyệt, nhà hàng này thường rất đông khách.
Lãm Nguyệt là tòa tháp cao nhất ở Giang Thành, đứng bên cửa kính có thể nhìn thấy cả thành phố.
Tới nhà hàng, ở trong không có ai cả, bấy giờ cô mới biết, Trần Tích bao trọn cả quán.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người tới bàn ăn có view đẹp nhất, hôm nay tiết trời rất đẹp, còn có thể ngắm hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu hồng cam chiếu vào cửa kính càng làm khung cảnh thêm lãng mạn hơn.
Người trước mặt cô như hòa vào ánh sáng, càng thêm dịu dàng.
Bỗng nhiên cô nhớ trước đây, cô từng ngồi sau Trần Tích, trộm ngắm anh vô số lần.
Trần Tích ga lăng kéo ghế ra giúp cô, sau đó anh mới ngồi xuống.
Điều đẹp đẽ nhất trên đời là được ngắm hoàng hôn cùng với người mình yêu.
Hôm nay hai người ăn món Tây, Lâm Vãn không hay ăn đồ Tây lắm, vì cô cảm thấy mấy món ngày trừ việc trang trí đẹp mắt ra thì chẳng có gì cả.
Nhưng vì ở cạnh Trần Tích, cô mới biết vừa được ngắm hoàng hôn cùng với người mình thích vừa ăn đồ Tây là chuyện lãng mạn biết bao.
Món khai vị được bưng lên, Lâm Vãn thấp thỏm đưa quà cho anh.
Món quà này nhỏ bé chẳng là gì, cũng không nhiều tiền, cô sợ anh không thích, sợ anh phát hiện ra câu chuyện đằng sau chiếc khăn quàng này, sợ anh nhận ra tình cảm của cô.
Cô cố ý mua một hộp quà thật đẹp để trông không phải là món quà qua loa rẻ tiền.
Trong lòng cô có một loại chấp niệm, hy vọng có thể tặng chiếc khăn quàng cho người mà nó thuộc về.
Cho dù anh không đeo cũng được.
Mắt Trần Tích sáng lên: “Cậu còn tặng quà nữa à?”
Lâm Vãn cười: “Cậu đừng kì vọng quá nhé.”
Anh cẩn thận mở chiếc hộp ra, lẳng lặng nhìn chiếc khăn quàng màu đen đơn giản bên trong.
Tuy bao nhiêu năm trôi qua nhưng Lâm Vãn vẫn giữ gìn cẩn thận, mỗi lần chuyển nhà cô đều mang theo, không khác những loại khăn quàng người ta bán là bao.
“Cảm ơn cậu.” Trần Tích chăm chú nhìn món quà, thật ra anh chưa bao giờ đeo khăn quàng cổ, cũng không biết vì sao cô lại tặng mình, thế nên anh hơi ngạc nhiên.
“Tôi không biết tặng cậu cái gì nên mua bừa thôi.” Cô nói rồi chỉ tấm thiệp bên trong.
Trần Tích cầm tấm thiệp, bên trên là nét vẽ của Lâm Vãn.
Ở một góc trên hành lang, có một cậu bé mỉm cười rực rỡ như ánh mặt trời, đưa viên kẹo nhỏ xinh cho cô bé mếu máo ngồi xổm dưới đất.
Không biết cô mơ cảnh tượng này bao nhiêu lần.
Có lẽ con người luôn muốn những điều thiếu sót có một cái kết có hậu.
Lâm Vãn nhớ rõ khung cảnh ấy, cũng nhớ chàng trai trước mặt này quan trọng với cô thế nào.
Trên thế gian này, người ấy xuất hiện trong sinh mệnh của cô, là món quà bồi thường mà ông trời dành cho cô.
Bên phải tấm thiệp là câu chúc cô của cô: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày phải thật vui vẻ đấy nhé.
Phía dưới còn ghi tên cô: Lâm Vãn.
Cô nghĩ mấy chữ đơn giản thế này nhưng là lại là điều mà anh cần nhất.
Bây giờ anh có tất cả mọi thứ, chỉ thiếu mỗi hạnh phúc.
“Hy vọng cậu sẽ giống như trước đây, luôn luôn mỉm cười vui vẻ.” Đôi mắt cô lấp lánh, nghiêm túc nói.
Anh cầm tấm thiệp, một lúc lâu cũng không ngẩng đầu lên, sau đó, anh nghiêng đầu nhìn hoàng hôn, che đi cảm xúc khác thường của bản thân.
Người khác giống mẹ anh, chỉ nhìn vào thành tích, vào những gì anh đạt được, tựa như cái tên bà đặt cho anh.
Kiểu như anh sống trên đời thì phải dựa vào thành tích, giống như lúc anh đưa bài thi phiếu điểm được điểm tối đa cho bà, giống như lúc anh trở thành người công thành danh toại thì mẹ mới hài lòng.
Nhưng không ai quan tâm suy nghĩ của anh, hỏi anh có mệt hay không, có vui vẻ hay không.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mọi người đều coi anh như người máy, không xứng có tình cảm, cũng không cần có cảm giác.
Suýt nữa anh cũng quên mất, mình là một con người sống sờ sờ, có da có thịt.
Lúc nhìn Lâm Vãn, mắt anh hoen đỏ.
Anh cười nói: “Tôi nhớ lúc đấy cậu còn khóc nhè cơ.”
Lâm Vãn gật đầu, hơi xấu hổ.
Thật ra lúc ấy, Trần Tích như ánh nắng chiếu vào trái tim cô.
“Lúc ấy các bạn không thích chơi với tôi, chỉ có cậu là khác, cậu không biết cậu quan trọng với tôi như thế nào đâu.”
“Vậy cậu biết vì sao tôi lại chơi với cậu không?”
“Không phải cậu tốt bụng thấy tôi đáng thương à?” Lâm Vãn kinh ngạc.
Trần Tích lắc đầu, cười nói: “Không phải, là bởi vì, ờm… nhắc lại lại thấy buồn cười, khi ấy nhà tôi khá giả, cho nên các bạn đều thích chơi với tôi, mỗi cậu là khác.”
“Khác chỗ nào.”
“Có một lần, ba mẹ tôi cãi nhau, tôi tới trường, ngồi trong lớp, có mỗi cậu hỏi tôi đang buồn à.”
Lâm Vãn nhớ lại, hình như là có chuyện như thế.
“Cậu cười an ủi tôi, bảo là không sao cả, ba mẹ cãi nhau là chuyện bình thường như ăn cơm ấy, cãi rồi lại làm hòa, không có gì ghê gớm cả.”
“Thật hả? Sao tôi không nhớ nhỉ?” Lâm Vãn cố nhớ.
Từ trước tới nay lúc nào cô cũng nhớ những chuyện liên quan tới Trần Tích, nhưng lại không ngờ có chuyện mình không biết.
“Thế nên là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”
Màn đêm buông xuống, cả Giang Thành đều ở dưới chân hai người.
Ánh đèn mọi nhà muôn nẻo lộng lẫy như bầu trời đầy sao.
Đúng lúc này, trong màn đêm tối, pháo hoa rực sáng giữa không trung.
Lâm Vãn giống như trẻ con, chạy tới trước cửa sổ.
Chắc là hầu như cô gái nào cũng thích pháo hoa nhỉ?
Cô chợt nhớ Trần Tích vừa nhắn tin với ai đấy, không biết có phải là anh làm không, thế nên cô ngoảnh lại nhìn anh.
Trần Tích đi tới bên cạnh cô, cả hai đứng trước cửa sổ, anh mỉm cười dịu dàng, không cần nói cô cũng đoán ra.
“Cậu còn nhớ giao thừa năm đó, chúng ta gọi điện thoại, cùng ngắm pháo hoa không?”
“Nhớ.”
“Tôi vẫn luôn muốn được ngắm pháo hoa với cậu một lần.”
“Hôm nay cũng là ngày đầu năm mới, Lâm Vãn, năm mới vui vẻ nhé.” Anh khẽ nói.
“Chúc cậu năm mới vui vẻ.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Rõ ràng là sinh nhật Trần Tích, vậy mà anh lại tạo bất ngờ cho cô.
Mắt Lâm ngấn lệ.
“Tôi có một điều ước sinh nhật, cậu giúp tôi thực hiện được không?” Trần Tích nhìn cô gái đứng cạnh mình, ánh mắt ngập tràn tình ý.
“Điều ước gì cơ?”
“Tôi có thể ôm cậu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT