“Từ lúc cô bắt chuyện với cháu cháu đã biết rồi, bởi vì trước đây có lần cô đi đón Trần Tích, chúng ta từng gặp nhau một lần, cô còn lai cháu về, cháu cũng từng vào nhà cô.” Lâm Vãn không hề nao núng, nhìn thẳng vào mắt Lê Thu Nguyệt.
Lúc đó Lê Thu Nguyệt cũng rất kì lạ làm cô không hiểu nổi, nhưng mà ngày ấy không khoa trương như thế này.
“Nếu cô là người lạ thì chắc chắn cháu sẽ không đi theo cô đâu.”
“Nếu cô nhận ra rồi thì tôi cũng không giấu giếm nữa.” Lê Thu Nguyệt không giả vờ nữa, kiêu căng nói: “Tôi nghĩ cô Lâm là người thông minh, chắc cô cũng hiểu ý tôi nhỉ?”
“Vâng, cháu hiểu. Cô cảm thấy cháu không xứng với Trần Tích, muốn cháu biết khó mà lui, đừng lãng phí thời gian.” Lâm Vãn lạnh nhạt đáp.
Lê Thu Nguyệt nhìn cô, tuy Lâm Vãn không xứng với con bà nhưng ít ra còn thông minh hiểu chuyện: “Cô biết là được rồi.”
“Cảm ơn cô nhắc nhở, cháu cũng hiểu mà.” Lâm Vãn mỉm cười, kiên quyết nói: “Nhưng mà xin lỗi cô, cháu không làm được.”
Lê Thu Nguyệt còn đang vui mừng, nghe tới câu sau, bà ta lườm cô, tức giận rời đi.
Bà ta đi được một lúc Lâm Vãn mới đứng dậy đi về.
Cô vẫn nhút nhát như nhiều năm trước.
Cô sẽ không nói tình cảm mình cất giấu bấy lâu này, sẽ không dám đấu tranh vì bản thân mình.
Nhưng những thứ đó chỉ là ở trước mặt Trần Tích mà thôi, chỉ có anh mới làm cô khẩn trương, hèn nhát, lo lắng được mất.
Ngay cả cô cũng không thích bản thân mình nữa là.
Cô không phải là kiểu người vì thích Trần Tích mà lại làm ra dáng vẻ đau khổ tự làm cảm động bản thân mình, không phải chỉ vì một câu của người ngoài mà khiến cô từ bỏ.
Nhưng cô sẽ vì tình cảm hèn mọn của của thân mới không màng tất cả bảo vệ anh.
Không phải vì người khác nghĩ anh giỏi giang tốt đẹp nên mới làm tất cả vì anh, mà là cô quan tâm anh, cô thực sự muốn làm thế.
Cô hiểu Trần Tích, anh sẽ không làm cô thất vọng.
Cho dù vì Trần Tích mà cô đắc tội với người khác, kể cả là mẹ anh đi chăng nữa, Lâm Vãn cũng thấy đáng giá.
Cô sẽ không vì mấy lời kiểu như ‘vì muốn tốt cho Trần Tích’ mà ngu ngốc buông tay anh.
Cô không ngờ Lê Thu Nguyệt tới đây lại càng làm mình dũng cảm hơn.
Bấy giờ Lâm Vãn mới nhận ra, thật ra bản thân cô không yếu đuối rụt rè tới thế, có lẽ đứng trước mặt anh cô mới giấu lòng dũng cảm của bản thân đi thôi.
Bởi vì cô cảm thấy mình không xứng với anh.
Trần Tích có nhiều lựa chọn tốt hơn, thế nên sao phải chọn cô chứ?
Nhưng kể từ lúc Lê Thu Nguyệt xuất hiện, còn nói những lời đó với cô, cô biết mình mới là người dọa bà ta.
Trần Tích rất ưu tú, chắc chắn có nhiều người thích anh, Lê Thu Nguyệt không rảnh đi giải quyết từng người một.
Có lẽ trong lòng Trần Tích, cô cũng có vị trí nào đó.
Hơn nữa dạo này, cô cảm thấy cảm nhận của mình không sai, chẳng qua cô không tin mà thôi.
Mà hôm nay Lê Thu Nguyệt tới đây, bỗng dưng lại cảm cô lại càng dũng cảm hơn.
Bởi vì cô cảm thấy không xứng với Trần Tích nên mới trốn tránh anh, vì không tự tin, lo lắng nọ kia nên lại càng cẩn thận rụt rè.
Trần Tích giỏi giang như thế, sao lại nhìn trúng cô chứ. Nhưng nếu trong lòng anh cô có một vị trí nho nhỏ thôi cũng làm cô hạnh phúc tự tin lắm rồi.
Bị người khác đả kích, can đảm cô giấu tận đáy lòng cũng nhen nhúm lên.
Lâm Vãn bước ra ngoài, mùa đông nên trời nhanh tối, lúc ra khỏi nhà còn thấy ánh nắng, thế mà bây giờ đã là hoàng hôn, mặt trời khuất dần, gió lạnh thổi qua làm người cô run lên.
Lâm Vãn còn chưa ăn gì, đang định về nhà thì thấy Trần Tích hoảng hốt chạy tới.
“Sao cậu lại ở đây?” Cô ngạc nhiên.
“Cậu không sao chứ?” Anh nắm hai tay cô, vì căng thẳng nên anh siết tay cô lại.
“Không sao, cậu sao thế?” Cô không hiểu anh đang nhắc tới chuyện gì.
“Có phải mẹ tôi mới gặp cậu không?” Anh sốt ruột.
Lâm Vãn gật đầu, cô không buồn bã, không tủi thân như Trần Tích nghĩ, còn trông rất thảnh thơi.
“Mẹ tôi nói gì với cậu?” Anh lo lắng hỏi cô.
“Cũng chẳng có gì, bảo tôi tránh xa cậu một chút.” Lâm Vãn mỉm cười, thản nhiên đáp.
Nghe thấy thế, Trần Tích thả lỏng người, giống như quả bóng hết hơi, chỉ còn lại cái xác không hồn.
Hai người ngồi ở chiếc ghế dài ven đường, lẳng lặng không nói gì, chút ánh nắng còn sót lại làm bóng dáng cả hai in trên mặt đất, gần gũi như người yêu.
Lâm Vãn lén nhìn Trần Tích rất nhiều lần, anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng khi trước, còn có cả cô đơn và buồn bã.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ánh đèn điện sáng khắp muôn nẻo.
Trần Tích đứng dậy, như là hạ quyết tâm: “Đi với tôi một lát nhé.”
“Được.” Cô đồng ý.
Anh im lặng, cô cũng im lặng.
Anh muốn cô ở bên, cô sẽ đi với anh.
Trần Tích cười khổ, ánh đèn hắt lên người cô và anh, hai người giẫm lên những chiếc lá rụng lên mặt đất, đi dạo trên con đường xưa cũ.
Một lúc lâu sau, anh nhìn màn đêm, bình tĩnh nói: “Sau khi thi đại học xong, mẹ tôi nói bố tôi ngoại tình từ năm tôi học cấp 2, chẳng bao lâu sau thì hai người họ ly hôn, nhưng sợ ảnh hưởng tới việc học của tôi nên mới giấu tới khi tốt nghiệp, ông ấy có một chuỗi khách sạn, không thiếu tiền.”
“Sau khi ly hôn, ông ấy bỏ rơi tôi, sống với tiểu tam và con trai riêng của ông ấy, chẳng quan tâm tôi nữa.”
“Mẹ tôi bị đả kích, cảm xúc không ổn định, bác sĩ nói bà ấy bị trầm cảm, lúc thì bình thường, lúc lại làm ra mấy hành vi cực đoan. Chỉ có một chuyện làm bà ấy vui vẻ là nghe thấy tôi học giỏi, sự nghiệp thăng tiến.”
“Nguyện vọng bao nhiêu năm nay của bà ấy là muốn tôi công thành danh toại, giỏi giang hơn ba tôi, bà ấy cảm thấy đây chính là trả thù ông ta, buồn cười là, suy nghĩ của bà ấy dần dần cũng trở thành mong muốn của tôi, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, tìm một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ, cũng vì rất hận ba tôi.”
“Nhưng tôi cũng muốn ông ta quan tâm mình, yêu mình, một chút thôi cũng được. Nhưng ông ấy không thế, tôi phải khiến bản thân mình giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, để ông ta chú ý tới mình.”
Lâm Vãn lẳng lặng nghe anh nói, mãi cô mới hỏi: “Cách trả thù của cậu không đơn giản thế này thôi đúng không?”
Trần Tích sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô, sau đấy ánh mắt anh xẹt qua tia tàn nhẫn: “Tôi muốn ông ta thân bại danh liệt không ngóc đầu lên được.
“Cho nên sau đó tôi mới sửa nguyện vọng, lúc đầu để là đại học A, sau đó đổi thành khoa kinh doanh của đại học H.”
“Từ đó về sau, tôi nổi bật hơn, ưu tú hơn, muốn chữa bệnh cho mẹ, trả thù ông ta, thế nên mời liều mạng làm việc.”
Lâm Vãn không nhịn được: “Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện kết hôn của cậu?”
“Mẹ tôi hy vọng tôi sẽ lấy Chu Đường, môn đăng hộ đối, nhà Chu Đường có tiền, có quyền lực, có thể giúp tôi, bà ấy muốn khoe mẽ với tiểu tam, dù là năng lực hay gia đình đều hơn con trai bà ta, chuyện gì cũng muốn tìm đường tắt cho tôi.”
“Nghe có vẻ vô lý nhỉ?”
Lâm Vãn xót xa: “Nhưng tôi nghĩ đối với mẹ cậu đây lại là hợp lý.”
Nghe cô nói, cổ họng anh như nghẹn lại.
Anh nhớ năm ấy, anh cố gắng không ngừng muốn mình giỏi hơn, không cho phép bản thân sẽ làm sai chuyện gì, không dám đi đường vòng.
Người khác đều khen anh thông minh, có thiên phú.
Mà chỉ có anh biết mình nỗ lực thế nào.
Các bạn đại học đang ngủ thì anh đọc sách, người ta đi chơi còn anh lại đi làm.
Anh chỉ muốn ba nhìn mình một lần, quan tâm anh một chút cũng được.
Mỗi lần giành được học bổng hay đi làm đạt được thành tích nào đó anh mới có cơ hội để người đàn ông bạc bẽo kia chú ý tới anh.
Tuy nghe có vẻ hèn mọn nhưng lúc ấy anh chỉ mong ông ta yêu thương mình là được.
Nhưng lúc nào ông ta cũng lạnh lùng, chẳng nói với anh vài câu, làm gì cũng chỉ “Ừ” cho qua.
Trần Tích cảm thấy từ trước tới nay ông ta chưa bao giờ hài lòng với anh.
Cho dù là hiện tại, Hãn Ngụ phát triển, càng ngày càng nổi tiếng hơn, ai cũng tấm tắc khen ngợi nhưng anh thấy thế này vẫn chưa đủ.
Nếu ông ta đã vô tình thì đừng trách anh không nể tình cha con.
Cùng làm về khách sạn, anh cũng chẳng che giấu dã tâm của bản thân, rõ ràng như ban ngày.
Anh lắc đầu, cười khẩy.
Lần đầu tiên cô thấy Trần Tích nói nhiều thế này, cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh.
“Xin lỗi, tôi không muốn gây rắc rối phiền toái cho cậu, cậu có phải cũng thấy tôi lạnh lùng vô tình lắm không?”
Hai người sánh bước cùng nhau, Lâm Vãn bước lên đứng đối diện Trần Tích, đôi mắt trong veo làm anh ngẩn người.
Lâm Vãn bước lại gần anh, cô hít một hơi, gom hết dũng khí của bản thân lại.
Vừa nãy anh còn buồn bã, chuẩn bị từ bỏ tình cảm của bản thân, không ngờ Lâm Vãn lại mỉm cười, giang tay ôm lấy anh.
Anh ngạc nhiên, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là tôi thương cậu thôi.” Lâm Vãn dựa vào ngực Trần Tích, đôi mắt hoen đỏ, khẽ nói, giọng cô nghẹn ngào.
Lâm Vãn cảm thấy anh ôm thật chặt như muốn hòa mình vào cơ thể cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT