Lâm Vãn nằm trên giường, hoảng hốt nghe âm thanh trong phòng bếp, hình như có người đang nấu cơm.
Chắc là Trần Tích chưa về, ngoài anh ra cũng chẳng có ai cả.
Cô vẫn không thấy chân thực lắm, thậm chí nằm mơ cũng không dám mơ thấy cảnh này.
Cô tham lam muốn giữ lại khoảnh khắc này, nhưng cũng thấy hơi xấu hổ, tối qua cô chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, rất mất mặt, không thể tỏ vẻ tỉnh bơ trước mặt anh được.
Cô nhìn trần nhà mấy phút, do dự mãi không xuống giường.
Một lát sau, âm thanh trong bếp nhỏ dần, hình như Trần Tích sắp đi rồi.
Cô không nằm nữa, không muốn bỏ lỡ cảnh tượng kia, cô sợ anh về rồi, vội vàng ngồi dậy, khoác bừa thêm một chiếc áo, mở cửa phòng ngủ, nhìn ra chỗ huyền quan.
Không thấy Trần Tích đâu cả, cô hơi thất vọng.
Cô nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Tích ôm máy tính ngồi trên sô pha, anh đặt laptop trên đầu gối, đôi chân vắt chéo, ngón tay cong cong không ngừng gõ phím, hình như đang bận.
Lâm Vãn cảm thán, dáng vẻ đẹp đẽ nhất của đàn ông con trai là lúc chăm chú làm việc.
Thấy có tiếng mở cửa, Trần Tích không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Dậy rồi à?”
Mấy giấy sau, anh mới nhìn cô, dịu dàng nói: “Thấy khỏe hơn chưa?”
“Ừ.” Lâm Vãn gãi đầu: “Sao câu chưa về?”
“Chờ cậu dậy rồi tôi mới đi.” Anh vừa trả lời vừa gõ bàn phím, “Đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn cơm.”
Nói xong, anh đặt laptop xuống, bước vào bếp.
Tới lúc cô đánh răng xong, thấy trên bàn ăn có nồi cháo còn nóng, Trần Tích đang múc cháo ra bát.
Anh bảo cô ngồi xuống, đưa thìa cho cô.
Cô ngẩn người, chàng trai trước mặt là người cô thầm yêu đã lâu, bây giờ lại mặc chiếc tạp dề cô hay dùng, trông rất đáng yêu, lại càng nổi bật quyến rũ hơn.
Vừa đẹp trai lại còn biết nấu nướng, có cô gái nào lại không thích chứ?
Chắc chẳng ai ngờ ông chủ lớn lạnh lùng ít nói, làm việc như một cái máy lại đeo tạp dề làm bữa sáng cho cô.
Lâm Vãn khẽ cười.
Tiếc là cô không chụp ảnh lại.
Đôi mắt đen láy của Trần Tích nhìn cô, anh không nói gì cả, khẽ cong môi cười.
Múc cháo xong, anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu ăn sáng.
Lâm Vãn nhìn anh, mãi cô vẫn chưa ăn xong một bát.
Trần Tích bật cười: “Này, nhiều năm rồi tôi không nấu nướng, nhà cậu lại chẳng có gì, có một ít rau xanh, cậu không cảm ơn tôi thì thôi đi lại còn ý kiến nữa hả, chịu cậu luôn đấy.”
Anh liếc cô một cái, bảo cô không biết điều gì cả: “Với cả, tôi hôm qua cậu bị viêm dạ dày cấp tính, giờ ăn đồ thanh đạm thôi, ăn ít mà đủ chất là được.”
Trần Tích hậm hực, bình thường lạnh lùng như băng, không biết từ bao giờ lại hay lải nhải nói nhiều.
Lâm Vãn ngớ người không biết nên trả lời thế nào.
“Ý tôi là, cậu ăn thế này có no không?” Lâm Vãn chờ anh nói xong mới giải thích.
Hóa ra là thế, anh hơi xấu hổ, lại tỏ vẻ thờ ơ như không, “Ò, đúng lúc ăn ít giữ dáng, với cả nhà cậu cũng đâu có món khác, ăn tạm đi.”
Cả hai lẳng lặng ăn xong bữa sáng, trong nhà chỉ có tiếng bát thìa va chạm nhưng không thấy ngại ngùng như trước nữa.
Tuy là chỉ có món cháo nấu với rau xanh nhưng Lâm Vãn cảm thấy mình chưa ăn bữa nào ngon thế này.
Mùa đông trời lạnh, nhà Lâm Vãn không có máy sưởi, chỉ có ánh nắng yếu ớt, ngồi ở trong nhà cũng chẳng thấy lạnh như ngoài trời, ngược lại còn thấy ấm áp như xuân sang.
Ăn uống xong xuôi, Lâm Vãn đứng dậy định đi rửa bát nhưng Trần Tích cản cô lại, anh lườm cô một cái, cảnh cáo cô.
Lâm Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay chống cằm như chú thỏ con, yên lặng nhìn chàng trai tuấn tú cao ráo trước mắt mình, động tác không thuần thục lắm, anh bỏ bát vào bồn rửa, chỉ có mấy cái bát và thìa mà rửa nửa tiếng mới xong.
Rửa bát xong, Trần Tích rót một ly nước ấm, cầm thuốc đưa cho Lâm Vãn, cô ngoan ngoãn uống thuốc anh đưa.
“Cảm ơn cậu nhé, vì chuyện hôm qua và hôm nay nữa.” Lâm Vãn ôm ly nước ấm, hơi ấm truyền từ bàn tay vào trái tim cô, cả người dễ chịu hẳn: “Hôm nay là cuối tuần, cậu cũng phải đi làm à, tôi cũng không phải làm gì, cậu có việc thì cứ đi đi.”
Trần Tích thấy cô đuổi mình, không vui bảo: “Yên tâm, xong là tôi đi ngay.”
Quả nhiên anh ngồi một lát, có người gọi tới rồi vội vàng đi về.
May mà hôm nay là cuối tuần, Lâm Vãn không phải xin nghỉ.
Lần nào cô bị ốm cũng là vào cuối tuần, thứ 2 khỏe lại, đi làm bình thường.
Đúng là số phận bán mình cho tư bản.
Nhưng mà nghĩ tới Trần Tích, anh là ông chủ, cuối tuần không được nghỉ còn phải chạy ngược chạy xuôi, cô cũng không so đo nữa.
Trần Tích đi rồi, Lâm Vãn thở phào một hơi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không khí ngột ngạt không thở nổi.
Tới trưa, Lâm Vãn đang định order đồ ăn thì thấy có người gõ cửa, cô chạy ra.
Lâm Vãn mở cửa, bên ngoài có hộp đồ ăn giữ nhiệt, bên trong là mấy món thanh đạm được trang trí đẹp mắt, ở dưới còn có cháo gạo kê nữa.
Trong túi còn có một tờ giấy: “Ăn cơm đầy đủ đi nhé.”
Nét chữ quen thuộc, không cần nghĩ cũng đoán được là ai, tâm trạng vui vẻ, ăn uống cũng ngon miệng hơn, cô ăn hết cả hộp cơm không để thừa tí thức ăn nào.
Vì bị ốm nên cô ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.
Nhưng tới chiều, cô không chịu được nữa, ánh nắng bên ngoài không quá chói chang, cô thay áo khoác, đi dạo một lát rồi ăn tối luôn.
Ánh nắng mùa đông chan hòa ấm áp, cực kì dịu dàng.
Mấy quán ăn vặt bên ngoài được bày biện xong, chuẩn bị buôn bán.
Cảnh tượng bình thường nhưng trong mắt Lâm Vãn lại rất bình yên vui vẻ.
Ai ai cũng bận rộn mà cô lại đứng một mình, trông hơi lạc quẻ.
Có một người phụ nữ trung niên trang điểm ăn mặc thời thượng, khoác áo lông chồn, tao nhã quý phái nổi bật trong đám người mặc áo lông vũ.
Người phụ nữ ấy không hợp với nơi này chút nào, chắc cũng không tới đây để ăn uống.
Lâm Vãn thấy người này trông rất quen.
Đúng lúc ấy, người phụ nữ kia cũng nhìn Lâm Vãn.
Bà ta thản nhiên, khẽ cười bước tới chỗ cô.
“Cô là Lâm Vãn đúng không nhỉ?” Giọng nói dịu dàng nhưng ánh mắt kinh thường nhìn cô.
“Cô là?” Lâm Vãn hỏi.
Bà ta cười nói: “Tôi là bạn của mẹ Trần Tích, tôi họ Lê.”
“Cô Lê, có chuyện gì không ạ?” Lâm Vãn nhìn bà ta, cô hơi nghi ngờ nhưng cũng không vạch trần.
Bà ta nghĩ ngợi một lát, lịch sự bảo: “Cô Lâm, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé.”
Bình thường cô sẽ không nói chuyện với người lạ, nhưng hôm nay Lâm Vãn không từ chối, cô và bà ta đi tới quán cafe đối diện.
Trong quán có máy sưởi, người phụ nữ kia cởi áo ra, dáng vẻ mảnh mai yểu điệu làm Lâm Vãn còn thấy mình không sánh bằng.
Trông bà ta rất nho nhã, không ngờ vừa mới ngồi xuống, còn chưa nói gì thì bật khóc.
Khách trong quán nhìn hai người, còn tưởng Lâm Vãn làm chuyện gì sai trái, kinh thường cô.
Lâm Vãn vội vàng đưa khăn giấy cho bà ta, “Cô ơi, nếu có chuyện gì thì cô cứ nói đi, nếu cháu giúp được thì nhất định sẽ giúp một tay, cô đừng khóc nữa mà, nhiều người nhìn lắm.”
Nghe thấy cô nói, bà ta cố nín khóc, gượng cười bảo: “Là thế này, tôi nhìn Trần Tích lớn lên, cũng hiểu tính nó, ngoài công việc ra cũng không hay giao du với ai, dạo này tôi nghe thấy nó hay gặp cô Lâm, cho nên muốn nhờ cô một chuyện.”
Bà ta lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, nắm tay Lâm Vãn, cô nhìn cổ tay bà ta có rất nhiều vết sẹo, cô ngớ người, hiểu ra tất cả.
“Cháu giúp gì được cho cô ạ?” Lâm Vãn mỉm cười, lễ phép nói.
“Trần Tích cũng không còn nhỏ nữa, không tính tới chuyện kết hôn, cũng không có người yêu, cạnh nó có một cô gái tên là Chu Đường, dung mạo, bằng cấp hay gia đình đều không thua kém Trần Tích, tôi và mẹ nó nhìn hai đứa lớn lên, là thanh mai trúc mã, hai nhà không chỉ là hàng xóm mà còn là thế giao nữa, đều có ý tác thành cho chúng nó, nhưng không biết vì sao mà Trần Tích khăng khăng không đồng ý.”
“Hôm nào nó cũng chỉ biết công việc, không biết muốn gì nữa, hỏi cũng không nói. Cô Lâm là bạn của Trần Tích, cô hỏi giúp chúng tôi được không?”
“Nếu nó muốn thì tốt, nếu không thì không sao, có nhiều cô gái môn đăng hộ đối với nhà nó, cô khuyên Trần Tích hộ tôi được không?”
Bà ta nói một tràng dài, Lâm Vãn im lặng nghiêm túc lắng nghe.
Nhìn người phụ nữ hiền thục trước mặt, cô chắc chắn một điều.
“Cô ơi, cháu xin lỗi, cháu không giúp được rồi ạ, cháu với Trần Tích vì chuyện hợp tác nên gặp nhau vài lần, cũng không thân như cô nói đâu, cũng không có tư cách khuyên cậu ấy, xin lỗi cô, để cô thất vọng rồi ạ.”
Bà ta ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, không tỏ ra dịu dàng yếu đuối đáng thương như vừa nãy nữa, cũng không quá thất vọng, chỉ là hơi kinh ngạc, bất mãn nói: “Thế thôi vậy.”
Ba ta cũng không trông cậy vào Lâm Vãn, nếu cô thông minh thì sẽ hiểu những điều bà nói, bà đạt được mục đích là được rồi.
Bà ta đang định đi về thì Lâm Vãn nhìn thẳng vào mắt, hỏi: “Cô là mẹ Trần Tích đúng không ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT