Phát hiện đối tượng xem mắt của mình là Trần Tích, Lâm Vãn định gọi điện hỏi anh nhưng lại thôi.
Cô muốn nhắn tin qua Wechat, gõ tới gõ lui lại không biết nói gì.
Không biết Trần Tích có biết người đó là cô không, nếu anh biết thì ý anh là sao?
Sao Trần Tích lại đi xem mắt, cô với anh như đất với trời, xa cách nhau một trời một vực, với mãi không tới.
Đêm hôm đó, cô nằm trên giường, mãi không ngủ được.
Nếu Trần Tích đi xem mắt thì chứng tỏ anh chưa kết hôn, hoặc là bây giờ vẫn còn độc thân, nếu không thì Trần Tích là đồ lừa đảo, nhưng mà anh có tiền, có địa vị, hoàn toàn không cần lừa một cô gái tầm thường như cô.
Chẳng lẽ 8 năm không gặp, anh có sở thích bi3n thái ư?
Nghĩ tới đây, Lâm Vãn lắc đầu lia lịa, không thể thế được.
Lâm Vãn không ngủ được, lại nghĩ về chuyện hồi trước.
Mỗi hình ảnh của Trần Tích hiện lên trong tâm trí cô, hồi Tiểu học, Trần Tích rất đáng yêu, lên cấp 3 thì rạng rỡ như ánh mặt trời, bây giờ lại lạnh lùng xa lạ.
Sao sau khi tốt nghiệp xong anh lại biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện, lại còn hy vọng hai người thân thiết như hồi xưa.
Sao được như hồi đó được chứ?
Lâm Vãn nhớ tới chuyện anh thất hứa, không học cùng trường đại học với cô, Lâm Vãn tức giận, đi xem mắt còn không nghe máy như là đang tát vào mặt cô, nghĩ tới đây, Lâm Vãn lại càng tức hơn.
Gặp mặt nói chuyện trực tiếp vẫn tốt hơn.
Hôm sau Lâm Vãn lấy hết dũng khí hẹn gặp Trần Tích nhưng anh lại bảo mình đi công tác, nửa tháng nữa mới về, Lâm Vãn đành gác chuyện này qua một bên.
*
Buổi chiều, Lâm Vãn đang chăm chú làm việc thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Cô nhìn về phía giọng nói ấy, quả nhiên là Chu Đường.
Chu Đường nổi bật, xinh đẹp động lòng người, cực kì thu hút người khác.
Cô nàng đi cùng Hạ tổng – giám đốc của Oanh Ca, không nhìn về phía cô, đi thẳng vào phòng làm việc của Hạ tổng.
Oanh Ca không to lắm, phòng của cô và phòng của Hạ tổng gần nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
Tầm hơn nửa tiếng sau, Chu Đường và Hạ tổng đi ra ngoài, cô nàng nhìn Lâm Vãn.
Hạ tổng có cuộc họp nên rời đi.
Chu Đường không về ngay mà đi tới chỗ Lâm Vãn: “Bạn học cũ, lâu ngày không gặp, đi uống cafe với tớ không?”
“Được nha, nhưng mà tớ vẫn đang trong giờ làm.” Lâm Vãn chỉ là nhân viên nhỏ, tuy đi uống cafe một lúc cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng cô rất bận, có khi còn quên cả đi vệ sinh, làm gì có thời gian nhàn hạ đi uống cafe chứ.
Ý cười trên mặt Chu Đường càng đậm hơn: “Không sao, tớ là bạn của Hạ tổng, cũng nói qua với cậu ấy rồi.”
Thật ra Lâm Vãn không muốn đi cùng Chu Đường nhưng không tìm được lý do từ chối, do dự bảo: “Chuyện này…”
“Ôi trời, tớ biết cậu là nhân viên ưu tú, 10 phút thôi mà, không tốn nhiều thời gian đâu.” Chu Đường như có thuật đọc tâm, đánh thẳng vào suy nghĩ của Lâm Vãn, nói: “Hạ tổng sẽ không bóc lột nhân viên tới mức không có 10 phút nghỉ ngơi đi uống cafe đó chứ?”
Lâm Vãn chẳng còn cách nào, đành phải gập laptop lại, đi cùng Chu Đường.
Cô không thích cảm giác này lắm.
Như kiểu không tôn trọng người khác.
Đám nhân viên trong văn phòng nhìn hai người chằm chằm, Chu Đường như đang định thể hiện gì đó.
Dọc đường đi, Lâm Vãn và Chu Đường nói chuyện khách sáo vài câu rồi bước vào quán Starbucks dưới lầu.
“Không ngờ cậu làm việc ở Oanh Ca, đúng là có duyên quá, Hạ tổng là bạn thân của tớ, về sau tớ sẽ bảo cậu ấy quan tâm cậu nhiều hơn, muốn gì được đó.” Chu Đường mỉm cười.
Nếu không phải quen nhau nhau từ lâu, Lâm Vãn sẽ tin Chu Đường thận lòng với mình.
Tim cô run lên, lời này nghĩa là, quan tâm cô cũng được, đuổi việc cô cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Hay là do cô nghĩ nhiều nhỉ? Có phải nhiều năm không gặp thì ai cũng sẽ thay đổi không?
“Cậu giỏi thế này chắc chắn bạn bè xung quanh cũng ưu tú lắm, tớ hâm mộ Hạ tổng cực kì luôn.” Lâm Vãn bình tĩnh nói, đây là lời thật lòng của cô, bình thường cô hay xấu hổ, không thích nói mấy câu sến súa nịnh nọt người khác.
“Haha, lâu lắm không gặp, cách nói chuyện của cậu vẫn thế nhỉ, ai cũng thích.” Chu Đường cầm ly cafe, hỏi: “À, cậu kết hôn chưa?”
Lâm Vãn biết Chu Đường tới tìm mình không phải để ôn lại chuyện cũ, cô hùa theo cô nàng, lịch sự đáp: “Vẫn chưa, cậu thì sao?”
“Tớ cũng chưa.” Chu Đường nhấp một ngụm cafe, vẻ mặt như không để ý lắm.
“Nhưng mà hình như đợt trước tớ thấy cậu đăng ảnh giấy kết hôn mà?” Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu cô, nếu có cơ hội, cô sẽ không do dự mà hỏi ngay.
“Thật à? Hình như thế.” Chu Đường cau mày, nghĩ ngợi một lát, cầm điện thoại xem lại trang cá nhân của mình trên Wechat, tìm tòi một lúc mới đưa điện thoại cho cô.
“Ý cậu là bài này hả? Ôi trời, cậu hiểu lầm rồi, hôm đó là Thất tịch, năm nào cũng có một đống người tán tỉnh tớ, phiền lắm, thế nên mới đăng ảnh này lên, quả nhiên là bình yên hơn nhiều.” Chu Đường cầm thìa khuấy ly cafe, nhìn ra cửa sổ, nhìn không tự nhiên chân thật lắm, nhưng Lâm Vãn tin câu trả lời này.
“Hóa ra là thế à.” Lâm Vãn trêu: “Cậu xem, cũng là chưa kết hôn, cậu vừa xinh lại có tiền thì là quý tộc độc thân, còn tớ lại là gái ế.”
Vốn dĩ cô muốn hỏi sao Chu Đường và Trần Tích yêu nhau từ hồi cấp 3 mà lại không kết hôn.
Cô không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhạy cảm hơn người khác, hôm nay tự dưng Chu Đường tới Oanh Ca, đánh trống khua chiêng mời cô đi uống cafe, còn tỏ vẻ vô tình nhắc tới chuyện này, Lâm Vãn biết Chu Đường vẫn thích Trần Tích, cô cũng không hỏi nữa.
“Vậy cậu thì sao, đã yêu ai chưa?” Im lặng một lát, Chu Đường hỏi.
“Chân mệnh thiên tử của tớ còn chưa xuất hiện.” Lâm Vãn nói đùa.
Nghe thấy vậy, Chu Đường thở phào một hơi.
Bao nhiêu năm qua mà vẫn thích một người, có lẽ trên đời này cũng chẳng có mấy ai.
Huống chi Lâm Vãn tuy xinh hơn trước nhưng chỉ là một trưởng phòng nhỏ, khác hẳn với Trần Tích.
Với cả, Chu Đường hiểu tính mẹ Trần Tích, Lâm Vãn không có gia thế, không có bối cảnh, cũng chẳng có thực lực, sẽ không lọt vào mắt Lê Thu Nguyệt.
Chu Đường nghe được đáp án mình muốn, lúc hai người tạm biệt nhau, cô nàng cười tươi hơn, cũng chân thành hơn, không gượng gạo như hồi nãy.
*
Mấy ngày sau, hôm nào Trần Tích cũng chúc cô ngủ ngon.
Có hôm là 12 giờ đêm, có hôm lại là 2-3 giờ sáng.
Tuy cô ngủ từ lâu, nhưng sáng sớm mở mắt thấy hai chữ này, Lâm Vãn lại thấy vui vẻ hơn, cả ngày đều tràn đầy sức sống.
Nhưng cô vẫn giận anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tới ngày 11 tháng 11, là ngày sinh nhật của Lâm Vãn.
Cô vẫn đi làm như bình thường.
Sinh nhật trên giấy tờ để ngày âm, cả công ty không ai biết cả, cô cũng vui vẻ hưởng thụ thời gian êm ả này.
Nhưng lúc sáng, cô nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, nhưng cô nhớ mình không mua gì mà.
Lâm Vãn mở ra, cô ngẩn người.
Bên trong là thỏi son của một nhãn hàng xa xỉ, hình như người ta còn dừng sản xuất rồi.
Bên trong còn có một tấm thiệp chỉ viết dòng chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’, không ghi tên người tặng.
Nhưng nhìn nét chữ cứng cáp ngay ngắn ấy, dù bao nhiêu năm trôi qua, Lâm Vãn cũng biết người đó là ai.
Đúng lúc này, Trần Tích nhắn tin tới:【Sinh nhật vui vẻ nhé!】
Cô nhìn món quà, lại nhìn tấm thiệp rồi tới tin nhắn của anh, cô cả kinh.
Không ngờ anh vẫn nhớ sinh nhật cô.
Lâm Vãn cắn môi, không giấu được vui sướng:【Cảm ơn cậu, tôi thích lắm.】
Trần Tích:【Nghe lời này không giống kiểu nói cho có nhỉ?】
Lâm Vãn suýt bật cười.
【Tối nay cậu có rảnh không, cùng ăn một bữa cơm.】
Một lát sau Trần Tích mới rep【Có buổi xã giao rồi.】
【Dạo này tôi hơi bận, chắc 10 ngày nữa mới rảnh, hôm nào tôi mời cậu nhé.】
【Ò.】 Lâm Vãn hơi thất vọng.
Không biết có phải Lâm Vãn nghĩ lung tung không, dạo này hình như Trần Tích trốn tránh cô.
Tuy không gặp nhau nhưng vì chuyện này, khoảng cách giữa cô và Trần Tích lại xích lại gần hơn.
Nửa tháng sau, trừ việc chúc ngủ ngon, thỉnh thoảng Trần Tích lại hỏi công việc dạo này của cô, tới giờ ăn cơm, còn hỏi cô có ăn uống đúng giờ đầy đủ hay không.
Thỉnh thoảng buổi tối anh sẽ gọi cho cô, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước, nói được vài câu thì cúp máy.
Trong mắt người khác, những hành động này nhỏ bé chẳng đáng là gì, nhưng với Lâm Vãn lại mang theo cả ấm áp ngọt ngào.
*
Nửa tháng sau, Lâm Vãn tan làm, cô đi xuống dưới lầu thì gặp bóng người cao lớn dựa lưng vào lan can, nổi bật trong đám người.
Chắc đối phương cũng cảm thấy có người nhìn mình, bỗng nhiên quay đầu lại.
Lâm Vãn còn đang sững sờ thì người ấy vội vàng bước tới.
Hai người đứng cách nhau 20cm, đôi môi mỏng nhếch lên, “Sao thế, quên tôi rồi à?”
“Trần Tích?” Lâm Vãn không thể tin nổi, dường như không phải là đang nhận người quen mà là đang giải câu đố hóc búa, cô kinh ngạc, hỏi: “Lâu rồi không gặp, cậu… cậu phẫu thuật thẩm mĩ à?”
Trần Tích cảm thấy Lâm Vãn chê mình, hừ một tiếng, “Tôi cần phải thẩm mĩ hả?” Anh đút tay vào túi, cúi người gần sát người cô, đôi mắt đen láy tự như nam châm làm người khác chìm đắm, anh nói: “Cậu có lương tâm không thế, tại vì cậu bảo tôi béo làm cậu suýt nữa không nhận ra, nên tôi mới… ờm… nên mới phải để ý dáng vẻ của bản thân.”
Gần 1 tháng không gặp, anh không chỉ gầy hơn, cô còn cảm thấy khoảng cách giữa hai người không xa lạ như trước, thân thiết hơn những cuộc gọi buổi tối hay tin nhắn trên Wechat.
Lâm Vãn mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Hình như hai người đứng gần nhau quá.
Dưới tầng có rất nhiều người đi lại, ai ai cũng nhìn cô và Trần Tích.
Trần Tích quá bắt mắt.
Lâm Vãn giật mình, sợ bị đồng nghiệp trông thấy, cô không cãi lại được, vội vàng kéo tay anh đi ra chỗ khác.
Đường đường là ông chủ lớn mà lại bị cô gái nào đó kéo đi giữa đường, hai người đi khoảng mấy chục mét mà vẫn có người nhìn.
“Trông bọn họ đẹp đôi quá.” Có cô gái đi ngang qua, khẽ nói với bạn mình, cả Lâm Vãn và Trần Tích đều nghe thấy.
Lâm Vãn xấu hổ, mặt cô đỏ bừng, hỏi: “Xe cậu đỗ ở đâu?”
Trần Tích chỉ chiếc xe đỗ ở ven đường ngay trước cửa công ty Lâm Vãn, “Ở đằng kia.”
“Sao cậu không nói sớm, hại tôi đi một đoạn dài.” Lâm Vãn trách, sau đó lại kéo anh quay lại chỗ kia.
Tới nơi, Lâm Vãn bảo anh lái xe, Trần Tích cúi đầu nhìn Lâm Vãn túm áo mình.
Bây giờ cô mới phản ứng lại, giống như gặp phải quả bom, vội vàng buông tay ra, lùi lại đứng cách anh hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, đứng ở cửa ghế sau.
Trần Tích nhướng mày, không biết nên khóc hay nên cười, anh mở ghế đằng sau ra, bảo cô lên xe.
Lâm Vãn không muốn nhập nhằng cãi nhau về vấn đề chỗ ngồi với anh, cô sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy rồi lại bàn tán nọ kia, nhanh chóng lên xe.
Trần Tích giơ tay che đầu xe cho cô, đóng cửa lại rồi mới đi tới chỗ ghế lái.
Một người uy nghiêm như anh lại bằng lòng làm tài xế cho cô.
Lâm Vãn ngoan ngoãn cài dây an toàn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Ơ, tài xế của cậu đâu?”
“Lâu không lái xe rồi nên muốn tự lái.” Trần Tích vừa lái xe vừa trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT