Hôm sau Trần Tích phải về biệt thự phía nam Giang Thành nên anh tan làm sớm.
Tài xế lái xe tới cổng, anh bảo anh ta về trước.
Khu biệt thự to đùng, cánh cổng vừa độc đáo vừa lộng lẫy ghi 4 chữ: Biệt viện Nam Hồ.
Phía trong có hồ nhân tạo, bốn phía là những ngôi nhà đơn lập và cây xanh, ở trung tâm có vài loại cây quý hiếm, đây là khu biệt thự xa hoa nhất Giang Thành, cho dù bước vào mùa đông, lá cây xào xạc nhưng lại không thấy hiu quạnh.
Nhà Trần Tích ở bên phía tay phải ở ngay lối vào, đi vài bước là tới.
Anh đứng bên ngoài một lúc lâu nhìn ngôi nhà xa lạ lạnh lẽo trước mặt, anh đứng cạnh cây ngô đồng hút vài điếu thuốc rồi mới vào nhà.
Dì Trương vội vàng đi tới, giúp anh treo áo khoác lên, nhiệt tình bảo: “Trần tổng về rồi đấy à, bà chủ chờ cháu lâu lắm rồi đấy.”
Trần Tích khẽ cười, thấp giọng hỏi: “Có phải tối qua mẹ cháu lại…”
Dì Trương nhìn lên tầng 2, khẽ gật đầu.
Lê Thu Nguyệt nghe thấy âm thanh dưới nhà, bà nhanh chóng đi xuống, hôm nay bà mặc bộ sườn xám nhung màu xanh ngọc, không giống dáng vẻ chật vật tối qua.
Lê Thu Nguyệt lại gần Trần Tích, cầm tay anh, dịu dàng nói: “Cuối cùng con cũng về rồi, mẹ nhớ con lắm.”
“Con xin lỗi, dạo này công ty hơi bận ạ.” Trần Tích áy náy đáp.
Anh đưa đồ bổ, quần áo, giày dép và túi cho Lê Thu Nguyệt, bà vui vẻ mở từng hộp ra, Trần Tích cong môi cười.
“Lần trước con tìm mấy chuyên gia tâm lý cho mẹ, mẹ thấy thế nào?” Trần Tích thấy mẹ mình vui vẻ, dè dặt hỏi.
Nghe tới đây, nụ cười trên mặt Lê Thu Nguyệt vụt tắt, bà dừng tay lại, ném hết đống đồ xuống đất, rõ ràng vừa nãy còn dịu dàng, bây giờ lại tức giận bảo: “Vô dụng, chẳng được tích sự gì, phí tiền, phí công sức.”
Trần Tích vội vàng kéo tay bà, dỗ: “Mẹ, con chỉ mong mẹ khỏi bệnh thôi, nếu người đó không được thì con lại tìm người khác, mẹ đừng giận.”
Lê Thu Nguyệt đứng phắt dậy, gào lên: “Mẹ không bị bệnh.”
Trần Tích nghẹn ngào: “Mẹ, con xin lỗi, là tại con, đều tại con không tốt.”
Lê Thu Nguyệt khóc nức nở, bà ôm đầu, mái tóc rối tung rối mù, ánh mắt tuyệt vọng nói: “Mẹ không bị bệnh, không bị bệnh…”
Dì Trương đứng bên cạnh lén lau nước mắt nhưng lại không giúp được gì, đành phải vào bếp nấu cơm.
Chuyện này không chỉ xảy ra 1-2 lần, dần đà dì Trương cũng quen nhưng vẫn xót xa không thôi.
Khoảng nửa tiếng sau, Lê Thu Nguyệt bình tĩnh lại, Trần Tích chải tóc giúp bà.
Dì Trương thấy thế, bà bưng đồ ăn lên bàn, Lê Thu Nguyệt vừa khóc xong giờ lại vui vẻ hẳn.
Bà kéo Trần Tích ngồi xuống bàn ăn, không ngừng gặp đồ ăn cho anh, “Biết hôm nay con về, mẹ bảo dì Trương nấu món con thích đấy.”
“Cảm ơn mẹ.” Trần Tích gượng cười.
“Dạo này công ty thế nào? Nghe nói con có dự án mới à?” Lê Thu Nguyệt nói, ánh mắt bà sáng lên.
“Vâng.” Trần Tích ăn món trứng xào cà chua, đáp.
Lê Thu Nguyệt nghe thế lại càng vui hơn, “Tốt lắm, Trần Chính mà biết con giỏi giang thế này nhất định sẽ hối hận chết cho xem, ai bảo ngày xưa ông ta bỏ cái nhà này đi.”
Mỗi lần tới đây, dì Trương đều làm món trứng xào cà chua mà anh thích nhất, bởi vì trước đây mẹ hay nấu món này cho anh ăn, thế mà bây giờ anh lại thấy nhạt nhẽo chẳng có hương vị gì.
Anh cúi đầu, không nói lời nào.
“Chờ tới lúc đấy rồi thì con tiểu tam kia chắc tức lắm, con giỏi hơn con ả ta, mẹ càng nghĩ càng thấy vui.”
“Đến lúc đó con sẽ cưới một cô vợ môn đăng hộ đối rồi sinh một đứa mũm mĩm, chắc cô ta tức chết haha…”
Lê Thu Nguyệt không để ý vẻ mặt khó chịu của con mình, dì Trương ngồi cạnh vừa xấu hổ vừa đau lòng.
“Mẹ, con cầu xin mẹ đấy, mẹ đừng nói nữa.” Trần Tích buồn bã nói.
Anh nghe mấy câu này từ lúc tốt nghiệp cấp 3 tới giờ, mấy năm nay cuộc sống của anh chính là thế này. Vì thù hận, vì giúp mẹ hoàn thành mục đích, sau đó lại trở thành mục tiêu của anh.
Anh chỉ là một con bài, một công cụ để trả thù mà thôi.
Ăn uống xong xuôi, Trần Tích ảm đạm nhìn căn nhà trống trải lâu không về.
Sau khi gây dựng sự nghiệp, anh dùng món tiền mình tiết kiệm được mua nhà cho Lê Thu Nguyệt, nhưng một tuần anh về thăm bà một lần.
Còn bình thường anh đều ở chung cư gần công ty.
Anh ngồi với mẹ một lát, nói vài ba chuyện, thấy bà ngủ rồi mới rón rén đóng cửa lại, xuống lầu chào dì Trương rồi về.
Gió đông thổi qua, tuy lạnh nhưng lại khiến con người ta tỉnh táo hơn, anh dựa vào cửa xe, đôi chân dài vắt chéo, mặc bộ vest đen hòa vào màn đêm.
Chỉ thấy ánh đèn lập lòe mờ ảo.
Anh dẫm tàn thuốc trên mặt đất rồi lái xe đi.
Hơn 11 giờ, đèn neon làm cả thành phố rực rỡ áo nhiệt hẳn, Giang Thành phồn hoa tấp nập giống như một thành phố không ngủ.
Anh mở cửa sổ, mặc kệ gió lạnh thổi vào người mình.
Trần Tích đi lang thang không có mục tiêu, bất tri bất giác lại tới chung cư cũ Lâm Vãn thuê.
Anh cười khổ, dừng xe lại.
Trần Tích cầm điện thoại, tìm số cô trong danh bạ, định gọi rồi lại thôi.
Anh chợt nhớ tới chuyện gì, lắc đầu định đi về, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bóng người quen thuộc.
Lâm Vãn mặc áo lông màu trắng, váy màu cafe, đi đôi boost màu đen, cả người cô lọt thỏm vào trong áo khoác, mùa đông lạnh khiến mũi cô đỏ bừng, cơn gió thổi qua làm tóc cô khẽ bay lên.
Chỉ nhìn qua thôi cũng làm người khác thoải mái và an tâm.
Cô đứng trước quầy bánh rán, đợi vài phút, cô cầm bánh vừa đi vừa ăn.
Anh đóng cửa sổ lại, lẳng lặng nhìn cô đi ngang qua xe mình, đôi mắt sáng ngời đầy dịu dàng.
Trần Tích nhìn cô bước vào chung cư rồi mới thôi.
Khu nhà này nằm ở trung tâm thành phố, cách nhà Trần Tích không xa lắm, cơ sở vật chất đầy đủ nhưng mà hơi cũ.
Cổng tiểu khu hoen rỉ, nhìn rất cũ kĩ.
Tuy là trời đã khuya nhưng người tới người lui tấp nập, rất náo nhiệt.
Mấy quán đồ ăn vặt gần đó đông khách, ánh đèn chiếu sáng, anh còn nhìn thấy khói tỏa ra từ củ khoai nướng phả vào không trung.
Từng nhóm tốp 5 tụm 3 ngồi ở trong quán thịt nướng, mọi người vây quanh một chiếc bàn nhỏ, vừa uống rượu vừa cười đùa vui vẻ.
Lâu lắm rồi Trần Tích không thấy bầu không khí đông vui thế này.
Mấy năm nay, lúc nào anh cũng bận, còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Cho tới lúc gặp lại Lâm Vãn.
Cô làm anh nhớ bản thân mình ngày xưa, còn có cả những năm tháng tốt đẹp đơn thuần nữa.
Anh đoán cô về tới nhà rồi mới cầm điện thoại lên, không nhịn được gọi điện cho cô.
Lâm Vãn thay dép lê, cô ngồi trên sô pha, rót một cốc nước, chuông điện thoại vang lên.
Số điện thoại xa lạ nhưng không hiểu sao cô lại thấy hơi quen.
Muộn thế này rồi, cô không đoán được người đó là ai, cô do dự nhưng vẫn ấn nút nghe: “Alo?”
“Tôi đây.” Một tay Trần Tích cầm điện thoại, tay kia không biết để đâu nên sờ nội thất trong xe.
“Trần tổng?” Thấy giọng nói lạnh lùng ở đầu dây bên kia, nghe qua cũng biết Trần Tích.
Anh nói: “Ừ.”
Nghe giọng anh hơi mệt mỏi, cô quan tâm hỏi: “Muộn thế này mà cậu chưa ngủ à?”
Trần Tích nhìn chiếc bật lửa màu đen trong tay, dịu dàng bảo: “Mới làm việc xong, cậu thì sao?”
“Tôi cũng thế.” Lâm Vãn ôm gối màu vàng ở trên sô pha, trầm mặc một lúc, cô hỏi: “Cậu gọi muộn thế này là có chuyện gì à?”
“Không… không có.” 2 giây sau mới thấy anh trả lời, dường như dịu dàng vừa nãy chỉ là ảo giác, bây giờ lại biến thành dáng vẻ lạnh nhạt: “Tôi chỉ muốn hỏi sao cậu chưa nộp bản thảo cho tôi thôi.”
Suýt nữa Lâm Vãn bị sặc, quả nhiên là Trần Tích, thế mà cô còn mong anh có tình người một chút nữa chứ, bây giờ ngẫm lại, đúng là ảo tưởng hão huyền.
“Vẫn chưa tới deadline mà?” Lâm Vãn cố kìm nén tức giận và tủi thân, làm vẻ bình tĩnh, nói tiếp: “Giờ cậu muốn tôi nộp luôn à?”
“Không, không phải, tôi chỉ hỏi thôi.” Trần Tích cầm bật lửa, không hiểu sao tay anh lại đổ mồ hôi.
Lâm Vãn không hiểu nổi: “Nếu không có việc gì nữa thì thôi nhé? Ngủ ngon.”
“Ừ, chúc cậu ngủ ngon.” Trần Tích thấy cô tắt máy mới buông điện thoại xuống.
Tới lúc cúp máy rồi Lâm Vãn mới nhận ra, nhiều năm rồi hai người không gọi điện thoại cho nhau.
Còn là đêm khuya thế này nữa chứ.
8 năm trôi qua, mọi thứ đều trở nên xa lạ.
Cô ngẩn ngơ nhìn điện thoại rồi mở nhật kí cuộc gọi lên xem.
Giống như năm đó, mỗi lần nói chuyện với anh xong, cô đều mở nhật kí cuộc gọi ra, nhìn thời gian hiển thị, lưu luyến nhớ lại từng câu Trần Tích nói.
Mà bây giờ, cô nhìn màn hình, hai mắt trợn tròn.
Rõ ràng đây là cuộc gọi đầu tiên sau khi hai người gặp lại nhau mà, sao lại có nhiều thời gian hiển thị thế này?
Cô nhớ lại, thảo nào cô cứ thấy đã từng gặp Lưu Chính ở đâu, hôm đó lúc đi xem mắt, suýt nữa cô đâm phải xe ô tô của anh ta, cô bị ngã, Lưu Chính còn xuống xe hỏi thăm.
Ôi trời ơi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lúc nãy mình lại thấy số điện thoại của Trần Tích trông quen rồi.
Câu nói kia lại văng vẳng bên tai cô: “Xin lỗi, tôi không thích người tới trễ.”
Hóa ra Trần Tích chính là đối tượng xem mắt mà Lâm Vãn còn chưa gặp mặt, 5 lần 7 lượt không nghe cuộc gọi của cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT