Lâm Vãn dựa vào ghế, ngẩn người nhìn ra cửa sổ, nghĩ lại chuyện vừa nãy, Trần Tích lén nhìn cô nhiều lần nhưng cô không phát hiện ra.
Bỗng nhiên Lâm Vãn nghĩ, mấy ngày nay hai người không gặp nhau, có phải anh trốn tránh vì đi tập gym giảm béo không?
Cô cũng không biết tại sao mình lại nghĩ tới lý do này.
Đi một lúc lâu Lâm Vãn mới nhận ra đây không phải là đường về nhà mình, cô hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
“Ăn cơm.” Trần Tích chuyên chú nhìn phía trước: “Hôm sinh nhật cậu mời tôi ăn cơm nhưng tôi không đi được, cũng bảo để sau sẽ mời cậu một bữa rồi mà?”
“Ò.” Lâm Vãn nghe anh nói mới nhớ ra chuyện này.
“Cậu còn chưa trả lời tôi là sao cậu lại gầy thế này mà?” Lâm Vãn nhớ vừa nãy anh đánh trống lảng, vội vàng hỏi.
“Dạo này bận quá nên tự dưng gầy đi thôi.” Trần Tích bình tĩnh đáp.
Trần Tích đưa cô tới một quán ăn gia đình, nhà hàng này được trang trí rất độc đáo, mang hơi thở xưa cũ, nhân viên phục vụ thấy anh, gọi anh là ‘Trần tổng’ rồi dẫn hai người tới phòng bao riêng.
Lúc trước hai người gặp lại nhau, ăn cơm ở nhà hàng trong khách sạn, không khí ngượng ngùng xa lạ.
Giờ đây mọi thứ lại có chút thay đổi nhỏ.
Bạn cũ lâu không gặp, từ xa lạ lạ lại trở nên thân thiết?
Trần Tích đưa menu cho Lâm Vãn, cô nhìn qua, tên các món rất hoa mỹ lạ lẫm, cô đọc qua cũng không biết đây là món gì, mãi vẫn chưa chọn được.
Lúc này, có đôi tay mảnh khảnh cầm menu, Trần Tích mỉm cười, bảo: “Để tôi.”
Gọi xong mấy món, anh còn cố ý dặn nhân viên thêm một phần cơm chiên trứng, sau đó hỏi cô: “Tôi vẫn nhớ cậu thích ăn món này đúng không?”
“Ơ?” Lâm Vãn không biết sao anh lại biết, mà nhiều năm trôi qua còn nhớ rõ, cô kinh ngạc, khẽ gật đầu.
Thấy nhân viên phục vụ đi rồi cô mới hỏi: “Sao cậu biết?”
“Hồi cấp 3, Lục Dương bị phạt phải trực nhật, hôm nào tôi với cậu cũng ở lại giúp cậu ta, sau đấy bọn mình đi ăn, nhiều lần cậu gọi món này.” Trần Tích đáp.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế cậu còn chưa quên, cô cảm thấy có dòng nước ấm áp truyền qua người mình, “Cậu vẫn nhớ à?”
“Trí nhớ của tôi rất tốt.” Nếu người khác nói câu này chắc chắn là muốn khoe khoang, mà qua miệng Trần Tích thì anh chỉ là nói sự thật thôi.
Lâm Vãn nhớ ra, anh là thần đồng trong mắt giáo viên, đọc được cái gì thì sẽ không quên, nếu không thì cũng chẳng dễ dàng thi được hạng 1, hại cô khó khăn lắm mới đuổi kịp anh.
8 giờ tối, bụng Lâm Vãn reo lên, may mà Trần Tích không dẫn cô đi xa.
Cô mặc kệ hình tượng của bản thân, cúi đầu tập trung ăn cơm, mãi mới ngẩng đầu nhìn chàng trai ngồi đối diện mình.
“Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu.” Lâm Vãn lau miệng, lấy hết dũng khí, dè dặt nói.
“Sao không hỏi qua điện thoại hay là Wechat mà phải chờ tới giờ này?” Trần Tích khó hiểu.
“Tôi muốn hỏi trực tiếp.” Cô nghiêm túc đáp.
Trần Tích nhìn dáng vẻ này của cô, anh nhún vai, “Cậu cứ nói đi.”
Lâm Vãn hít một hơi: “Vấn đề đầu tiên, cậu không kết hôn với Chu Đường à?”
Trần Tích vừa ăn một miếng cơm, anh sặc suýt nữa phun đống cơm kia ra, Lâm Vãn vội vàng đưa cốc nước cho Trần Tích, hoảng loạn vỗ lưng giúp anh.
Một lúc sau, anh ấm ức nói: “Ai bảo bọn tôi kết hôn? Có yêu nhau đâu mà kết hôn?”
Trần Tích hết nói nổi, nhưng mà thấy cô không tin, anh hỏi: “Cậu không tin à?”
Nhìn phản ứng của Trần Tích không giống nói dối lắm.
“Tin hay không cũng không quan trọng, không kết hôn thì là không kết hôn thôi.” Thật ra Lâm Vãn cũng đoán hai người không kết hôn, nhưng biết Trần Tích và Chu Đường không yêu nhau, cô ngạc nhiên.
“Nhưng sau khi tốt nghiệp, các bạn đều bảo hai cậu yêu nhau mà?”
“Sao không ai nói thế với tôi?” Trần Tích thấy cực kì oan uổng, vẻ mặt không vui.
Lâm Vãn không dám nói tiếp đề tài này nữa.
“Chuyện thứ 2, sao sau khi tốt nghiệp thì cậu lại biến mất?” Đây cũng là vấn đề mà cô tò mò nhất.
Trần Tích nhìn cô, anh sững sờ, đôi mắt ảm đạm, “Nhà tôi xảy ra vài chuyện, sau này tôi sẽ nói với cậu.”
“Vậy sao cậu không học ở đại hoc A?” Nhiều năm nay cô vẫn canh cánh chuyện này, đoán già đoán non không bằng hỏi luôn cho xong.
“Tôi muốn học ở đó, nhưng vì chuyện trong nhà nên mới sửa nguyện vọng.” Anh áy náy, nói: “Xin lỗi cậu.”
Lâm Vãn nhìn vẻ mặt buồn bã của Trần Tích, cô không hỏi tiếp nữa.
Có lẽ anh có nỗi khổ riêng.
Qua một lúc lâu, cô mới nói: “À, có phải hôm chủ nhật sau Quốc khánh, đối tượng xem mắt của tôi là cậu đúng không?”
“Gì cơ? Cậu cảm thấy tôi thế này mà còn phải đi xem mắt á?” Trần Tích như nghe được câu chuyện cười.
Lâm Vãn thấy thế, cô mở nhật kí cuộc gọi ra cho anh xem.
Sau đó cô lại mở khung chat giữa cô với mẹ ra.
Trần Tích tỏ vẻ ngớ người, “Hóa ra là cậu à?” Anh trả điện thoại cho cô, nói: “Tôi nhớ hôm đó đối tượng xem mắt của tôi tới muộn, nhưng tôi không biết đấy là cậu.”
Lý do này cực kì hợp lý.
Lâm Vãn thấy vừa nãy Trần Tích chỉ ăn mấy món rau thanh đạm, nghĩ anh không khỏe: “Sao cậu không ăn nữa?”
“Có phải mấy câu vừa nãy làm cậu tụt mood không muốn ăn nữa không?” Cô hối hận, đáng lẽ không nên hỏi nhiều làm anh nhớ lại chuyện không vui.
“Không phải, tôi không đói lắm.” Trần Tích từ từ nói: “Với cả tôi sợ cậu chê tôi béo.”
“Thật ra hôm đó tôi hấp tấp quá thôi, cậu không béo tí nào luôn.” Lời này chẳng có tí thuyết phục nào.
Thấy Lâm Vãn gật đầu, Trần Tích hỏi: “Thế nên vì chuyện này nên cậu mới tránh xa tôi đúng không?”
“Người có gia đình thì phải giữ khoảng cách với người khác mà.” Lâm Vãn uống một ngụm trà, nói: “Với cả bao nhiêu năm không gặp, mà cậu lại thay đổi nữa chứ.”
Bao nhiêu vướng mắc trong 8 năm qua đều phải giải quyết trong bữa cơm này.
Ăn xong, Trần Tích lái xe đưa cô về, tới nơi, Lâm Vãn chào anh, vừa đóng cửa xe lại thì Trần Tích bước xuống.
“Sao thế?”
“Tiễn cậu về.”
Hai người cùng sánh bước trên con đường nhộn nhịp.
Anh đỗ xe ở đằng xa, đi tới dưới tiểu khu cô sống cũng phải tầm 100 mét.
Ánh đèn ban đêm mờ ảo, thêm cả tiếng cười nói nhộn nhịp càng làm không khí lãng mạn hơn.
Cả hai vô thức đi chậm lại.
Lâm Vãn từng tưởng tượng cảnh được đi dạo trên đường với anh rất nhiều lần.
Thậm chí cô còn nghĩ tới cảnh, đột nhiên anh xuất hiện, hai tay đút vào túi, mỉm cười với cô, anh nói: “Lâm Vãn, đã lâu không gặp.”
Nhưng mà bây giờ cô cũng mãn nguyện lắm rồi.
Hai người không nói gì, tới trước cửa, Trần Tích mới dừng lại.
Cô vẫy tay với anh, “Cậu về đi, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé, tạm biệt.”
Trần Tích đút tay trong túi áo, khẽ mỉm cười gật đầu với cô.
Bước vào tiểu khu, ở nơi Trần Tích không nhìn thấy, cô vui vẻ nhảy nhót bước lên nhà mình.
Tuy chỉ là ăn cơm với Trần Tích rồi anh đưa cô về nhà.
Một chuyện bình thường nhỏ nhoi nhưng chỉ cần liên quan tới anh, được làm cùng anh thì cô đều thấy sung sướng.
8 năm trước là thế, mà 8 năm sau vẫn vậy.
Cô chẳng có tiền đồ gì cả.
Trên đường về, Trần Tích nhớ lại hơn một tháng trước ở quán cafe Tomorrow.
Vừa nãy anh nói dối.
Thật ra trước lúc đi xem mắt, anh biết người đó là cô.
Nếu không thì anh cũng sẽ không đi.
Chỉ là tới đó rồi, anh mới phát hiện ra mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, không thể dùng cách này để gặp lại cô được.
Lúc nhìn thấy Lâm Vãn, lòng dạ anh cô độc tịch mịch lại bắt đầu thức tỉnh.
Sau đó, anh ngỏ ý hợp tác với Oanh Ca.
*
Mấy ngày sau, Lâm Vãn tới Hãn Ngụ.
Cô gặp Lưu Chính trong thang máy, hai người khách sáo chào hỏi nhau.
Trong tháng máy chỉ có 2 người họ.
Lâm Vãn còn chưa biết nói gì thì Lưu Chính mở miệng phá vỡ bầu không khí ngượng ngạo: “Không biết sếp tôi bị đả kích gì, một tháng trước bảo muốn giảm béo, bảo tôi từ chối hết mấy buổi xã giao, còn đăng kí phòng tập gym với chế độ dinh dưỡng nữa, cô Lâm biết chuyện này là thế nào không?”
“Ơ, chuyện này… tôi cũng không biết.” Lâm Vãn lắp bắp.
“Tôi đi theo Trần tổng mấy năm, lần đầu thấy anh ấy như thế, không ngờ sếp tôi giảm béo mà y như đi làm ấy, như bán mạng luôn, một tháng giảm hơn 10 cân.”
“Ừ đúng, suýt nữa tôi không nhận ra.” Cô chột dạ.
Lưu Chính hậm hực bảo: Ôi trời, bây giờ nhân viên nữ trong công ty mê sếp tôi như điếu đổ, ngày nào cũng make up ăn diện.”
Nhìn Lưu Chính có vẻ không hay nói cười, nhưng mỗi lần gặp anh ta, cô lại biết thêm vài chuyện.
Cô nhớ tới một chuyện, “Có phải lần trước cậu ấy bận đi công tác hơn nửa tháng không?”
“Sếp tôi bận lắm, thỉnh thoảng cũng đi công tác nhưng cùng lắm 2-3 ngày là về.” Thư kí Lưu hiểu ra, nói với Lâm Vãn.
Cô ngớ người, hóa ra cô đoán đúng.
Vì một câu nói của cô mà anh nghiêm túc giảm béo.
Lâm Vãn hơi băn khoăn, nhưng cô cũng hạnh phúc.
Trước đây cô đều vì anh làm ra mấy chuyện ngu ngốc, bây giờ anh vì một câu nói của cô mà thay đổi, tuy không hẳn là chỉ vì cô nhưng tóm lại Lâm Vãn vẫn thấy vui vẻ.
Mỗi ngày anh đều bận trăm công nghìn việc, tới tối còn phải đi tập gym.
Áp lực bao nhiêu chuyện, chắc là chẳng có thời gian nghỉ ngơi ăn uống.
Bỗng nhiên cô thấy hơi áy náy.
Tới nơi, bây giờ Lâm Vãn không phải chờ người khác thông báo cho Trần Tích, cô có thể đi thẳng tới phòng làm việc của anh.
Nhìn thấy Trần Tích, cô giả vờ khó hiểu, hỏi: “Vừa nãy thư kí Lưu hỏi tôi có biết vì sao cậu lại đột nhiên muốn giảm béo không?”
Trần Tích sửng sốt, vội nói: “Sao anh ta nói nhiều thế, cậu đừng nghe anh ta nói luyên thuyên.”
Lần đầu tiên Lâm Vãn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Trần Tích, cô buồn cười, anh vất vả giảm béo thế này, cô cũng không vạch trần nữa.
Vì cô, anh lẳng lặng thay đổi, cô đều biết cả.
Thế này là đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT