Chiều một ngày họ, Tôn Vũ Nghệ đi tới bàn làm việc của Lâm Vãn, dáng vẻ thần thần bí bí hóng drama.

“Cô nghe gì chưa? Thấy bảo tổng giám đốc Hãn Ngụ kết hôn từ lâu rồi đó.”

“Ồ, thế hả?” Lâm Vãn mỉm cười, thật ra cô không ngạc nhiên lắm, với cả cô với Tôn Vũ Nghệ cũng không thân.

Tôn Vũ Nghệ thấy cô không tin, tròn mắt nói: “Thật mà, tin tức của tôi có bao giờ sai đâu, thấy bảo bà chủ của Hãn Ngu là thanh mai trúc mã của Trần tổng, họ Chu hay sao ấy.”

Mấy người đồng nghiệp khác cũng tới hóng chuyện, mồm năm miệng mười thi nhau bàn luận, Lâm Vãn nghe qua, cô không nói gì, coi như không liên quan tới mình.

Tới lúc mọi người về chỗ hết, cô mới cầm bình trà nóng để trên bàn, rót vào cốc thủy tinh, bấy giờ cô mới nhận ra tay mình lạnh ngắt.

Thật ra cô đã biết từ lâu nhưng chỉ là suy đoán mà thôi, hoặc là vẫn hy vọng một điều mong manh, bây giờ nghe người khác tám chuyện, cô vẫn thấy hơi buồn.

Lâm Vãn còn đang ngẩn ngơ thì Lưu Chính gọi tới, bảo cô tới Hãn Ngụ bàn bạc lần nữa.

Lúc tới nơi, Lưu Chính đứng ngoài cửa tầng 1 chờ cô.

Lâm Vãn hơi ngại, rõ ràng cô chỉ là một trưởng phòng bình thường của một công ty nhỏ mà lại được đãi ngộ thế này, người khác không biết lại tưởng Hãn Ngụ có sếp lớn tới kiểm tra.

Chuyện này làm cô cực kì bối rối.

Lần trước đi họp gặp Lưu Chính, Lâm Vãn thấy anh ta hơi quen, lúc đấy cô nghĩ vì mình căng thẳng quá nên mới sinh ra ảo giác.

Hôm nay gặp anh ta, nhìn kĩ lại, Lâm Vãn chắc chắn mình đã gặp Lưu Chính ở đâu đó rồi nhưng không nhớ nổi là ở đâu.



Cô còn đang mải suy nghĩ thì anh ta bảo: “Xin lỗi cô Lâm, Trần tổng đang tiếp khách, chúng ta cứ bàn rồi tí nữa tôi sẽ thông báo cho sếp sau.” Lưu Chính cao hơn Lâm Vãn, anh ta khom lưng, nghiêng đầu giải thích với cô.

Lâm Vãn ngạc nhiên, cô thở phào một hơi: “Được, không có gì đâu, cũng không cần làm phiền cậu ấy đâu.”

Lưu Chính dẫn cô tới một phòng họp nhỏ, hai người thảo luận 20 phút là xong.

Trước khi về, cô từ chối mãi nhưng Lưu Chính vẫn đòi tiễn cô xuống tận cửa.

Lúc này, hai người đang ở tầng 33.

Lâm Vãn không thể cứ từ chối mãi thế được, đành phải đi theo anh ta.

Đi tới thang máy, có cô gái mặc quần áo thời thượng, đeo kính râm, make up tinh tế, cầm túi Hermes bản giới hạn đi tới, cực kì thu hút người khác.

Lâm Vãn nhìn qua cũng biết cô ấy là ai.

Phía sau còn có một cô gái trẻ khác, cầm theo túi lớn túi bé, chắc là trợ lý.

Nhiều năm không gặp, ai cũng thay đổi, nhưng cảm xúc mà Chu Đường mang tới cho cô mãi mãi không y nguyên.

Chính là kiểu nhìn qua đã thích, kể cả là con gái, nhưng mà lại khiến cho người khác có cảm giác xa vời không với tới, thậm chí đứng cạnh còn thấy xấu hổ.

“Chị dâu tới rồi.” Lưu Chính nhìn Chu Đường, vội vàng chạy tới mở cửa cho cô nàng.

“Thư kí Lưu, lâu lắm không gặp.” Chu Đường tháo kính xuống, cười nhìn Lưu Chính.

Trông Lưu Chính có vẻ thân với Chu Đường, lúc nói chuyện cũng không xa cách như người khác, còn xen lẫn cả nịnh nọt: “Vâng, sếp đi du lịch nghỉ phép, lâu rồi không tới công ty, ai ai cũng nhớ.”

“Miệng cậu vẫn ngọt quá nhỉ?” Chu Đường ngoảnh lại bảo cô gái đứng sau: “Tiểu Vương.”

Tiểu Vương vội vàng cầm một chiếc túi nhỏ tinh xảo đưa cho Lưu Chính.

“Đây là quà của Chu tổng tặng anh, thời gian này vất vả cho anh rồi.”

“Chị dâu khách sáo quá, đều là việc tôi nên làm thôi.” Lưu Chính nhận túi quà.

Anh ta cầm mấy túi khác giúp Tiểu Vương mang ra khu vực thư kí, dặn nhân viên đưa quà tới các phòng ban theo lời Chu Đường.

Chu Đường nhìn cô gái đứng cạnh thang máy, “Đây là?”

Lưu Chính giới thiệu, “Lâm Vãn, đây là Chu tổng – cổ đông của công ty tôi.”

Sau đó anh ta mới nói với Chu Đường, “Đây là Lâm Vãn – nhân viên bên phía đối tác, tới công ty để thảo luận chuyện công việc.” 

Chu Đường nhìn Lâm Vãn, tỏ vẻ như bạn thân lâu năm không gặp, nhiệt tình ôm cô một cái.

Lâm Vãn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Chu Đường, mùi này rất giống khí chất của cô nàng, lạnh lùng quyến rũ.

“Lâm Vãn, bao nhiêu năm không gặp, càng ngày cậu càng xinh đấy.” Chu Đường quá nhiệt tình làm Lâm Vãn không thở nổi.

Cô nàng buông tay ra, Lâm Vãn cũng giả vờ ngạc nhiên, khen: “Cảm ơn cậu, lâu không gặp, cậu còn nổi bật quyến rũ hơn trước làm tớ không dám nhận là bạn cũ luôn.”

Chu Đường cười khanh khách khác hẳn hồi cấp 3, không còn dáng vẻ yếu ớt dịu dàng nữa, không hiểu sao Lâm Vãn lại cảm thấy không chân thực lắm.

Hai người nói chuyện vài câu rồi tạm biệt nhau.

Chu Đường vào văn phòng, thang máy cũng lên tới nơi.

“Đấy là bà chủ của các anh đúng không?” Trong không gian im lặng, Lâm Vãn không nhịn được, hỏi.

“Mọi người đều nói thế.” Lưu Chính dừng lại, khẽ nói vào tai cô: “Nhưng mà tôi biết Trần tổng rất bận, không có thời gian yêu đương.”

“Nhưng anh gọi cô ấy là chị dâu mà?” Lâm Vãn không hiểu.



“Nói ngon nói ngọt thôi, cũng chẳng mất gì.” Lưu Chính nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười sâu xa.

Anh ta tiễn cô xuống dưới lầu, giúp cô gọi taxi, nhìn cô về rồi mới đi lên.

Anh chàng bảo vệ đẹp trai mỉm cười nhìn gương mặt ảm đạm của thư kí Lưu.(*)

(*) Tại ông thư kí hơi hơi kết chị Vãn ấy, thế nên mới buồn =))))))

Lâm Vãn ngồi trên xe, càng nghĩ càng thấy không đúng, cô tìm tài khoản của Chu Đường trên Wechat, muốn xem lại bài đăng có hai tờ giấy chứng nhận kết hôn kia nhưng Chu Đường lại để chế độ chỉ được xem các bài trong 3 ngày gần nhất.

Rõ ràng đợt trước cô đọc được bài đó mà.

Ý của thư kí Lưu là: Trần Tích và Chu Đường không kết hôn.

Thế bài đăng đó là sao?

Trần Tích đứng ở cửa sổ sát đất trên tầng 33 nhìn chiếc taxi đi xa.

“Tích ca, tớ ra nước ngoài 2 tháng, bây giờ gặp lại sao chẳng thấy cậu vui vẻ gì thế?” Chu Đường làm nũng.

Trần Tích vẫn nhìn chiếc taxi, lạnh nhạt đáp: “Tớ vẫn luôn thế này, cậu cũng biết mà.”

Chu Đường không chịu: “Không phải, cậu không phải thế, trước kia…”

Nghe tới đây, Trần Tích ngoảnh lại nhìn Chu Đường đang ngồi trên sô pha, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Chu Đường nhìn đôi mắt lạnh lùng của anh, biết mình động tới đề tài cấm kị, thế nên cô nàng dám không nói nữa.

Chu Đường uống cafe, mấy phút sau lại nhìn vẻ mặt của Trần Tích, nói: “Vừa nãy tới gặp Lâm Vãn.”

Trần Tích về chỗ ngồi, bắt đầu làm việc, thờ ơ hỏi: “Thế à?”

Chu Đường gật đầu.

Một lát sau, Chu Đường dè dặt hỏi: “Oanh Ca chỉ là công ty nhỏ, lần này hợp tác với Hãn Ngụ hình như không hợp lắm?”

Trần Tích không nhìn tài liệu nữa: “Cậu vẫn được chia hoa hồng theo phần trăm cổ phần, thích đi du lịch đây đó, rảnh thì tới công ty ngồi một lát, cậu hứng thú với chuyện công ty từ bao giờ thế?”

Chu Đường khựng tay lại, cười bảo: “Đâu có, tớ hỏi bừa thôi mà.”

Thư kí Lưu bước vào thông báo cuộc họp sắp tới, Chu Đường cũng bảo mình có việc nên đi về.

*

Không biết có phải vì Lâm Vãn chê Trần Tích tàn tạ đắc tội tới anh không, một thời gian dài sau đấy hai người không gặp nhau.

Thỉnh thoảng anh lại gửi mail nói một số vấn đề cho cô.

Lần nào bản thảo của Lâm Vãn cũng bị trả về ít nhất 3 lần mới được thông qua, cô bắt đầu hoài nghi năng lực của bản thân mình.

Tới bản thảo thứ 4, Trần Tích yêu cầu nội dung phải có rất nhiều số liệu, còn gửi cho cô mấy file số má dày đặc, tính toán cũng phải mất nhiều thời gian và công sức, Lâm Vãn càng nhìn càng thấy mệt mỏi.

Cô sợ môn Toán, sợ mấy con số, Trần Tích làm thế này giống như đang cố ý trêu đùa cô.

Tuy bên phía Oanh Ca sẽ giúp cô kiểm tra lại nhưng Lâm Vãn vẫn thấy khó nhằn.

Tới tối, lúc Lâm Vãn đang xoay xở với mấy con số thì nhận được mail của Trần Tích.

Anh chủ động tính toán số liệu cho cô.

Lâm Vãn nhìn màn hình laptop chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy màn này rất quen thuộc.

Lâm Vãn nhớ hồi nhỏ bị cô giáo gọi lên bảng làm bài nhưng cô mãi không giải ra được, Trần Tích lén lút đưa tờ giấy ghi công thức cho cô.

Anh thay đổi, nhưng mà cũng có chỗ chẳng thay đổi gì, vẫn là chàng trai ấm áp thiện lương như trước đây.

Cô cong môi cười, rep lại:【Cảm ơn cậu.】

Trần Tích nhanh chóng trả lười:【Ừ.】

Lâm Vãn nhớ lần trước đi ăn, cô nói mấy câu không phải với Trần Tích, nghĩ tới nghĩ lui lại cầm điện thoại lên:【Mấy lời lần trước tôi nói cậu đừng để tâm nhé.】

Trần Tích:【Nói gì?】

Ý cười trên mặt Lâm Vãn càng đậm hơn:【Không có gì.】

Trần Tích không nhắn nữa.

Lâm Vãn rửa mặt xong, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, bây giờ là 11 giờ, cô cầm điện thoại, thấy có tin nhắn chưa đọc.

Trần Tích:【Ngủ ngon.】

Tin nhắn này từ năm phút trước.

Lâm Vãn rep:【Ngủ ngon.】

Hai chữ đơn giản thế này làm Lâm Vãn nhớ lại hồi cấp 3.

Cô từng trốn trong chăn, từng rất nhiều lần chúc anh ngủ ngon.

Giống như là một loại ăn ý giữa cô và anh.

Lưu Chính vừa đi không lâu, tiếng chuông điện thoại của Trần Tích vang lên, anh cầm điện thoại, vốn dĩ mặt mũi còn đang bình thường, đột nhiên lại cau mày.

Anh nhìn màn hình vài giây, ấn nút từ chối cuộc gọi.

Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Trần Tích để điện thoại ở chế độ im lặng.

Anh xem xong tài liệu rồi mới nhìn qua, có 17 cuộc gọi nhỡ, cả 17 cuộc đều là Lê Thu Nguyệt gọi tới.

Trần Tích cười khổ, anh ném điện thoại lên bàn.

Một lát sau, anh lại cầm lên, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, bất lực hỏi: “Mẹ gọi con có chuyện gì thế?”

“Không có chuyện gì đâu, mẹ chỉ muốn hỏi con đã ngủ chưa thôi, với cả bao giờ con về nhà?” Lê Thu Nguyệt ngồi trên sô pha, đôi mắt rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào như vừa khóc.

Trên bàn còn có ly rượu, còn chai rượu Whiskey vỡ thành những mảnh thủy tinh nhỏ, chất lỏng màu hổ phách vung vãi khắp sàn.

“Hơn 11 giờ rồi, có ngủ cũng bị mẹ đánh thức.” Anh cau mày, lòng dạ rối bời không yên.

“Chỉ là mẹ…. lâu rồi con chưa về, mẹ nhớ con thôi.” Thấy con trai không vui, giọng Lê Thu Nguyệt dịu đi.

“Ngày mai xong việc con về ăn tối với mẹ.” Trần Tích khẽ nói.

Cúp điện thoại, anh dựa vào ghế, thở phào một hơi.



Dì Trương giúp việc vừa dọn mảnh vỡ vừa khuyên Lê Thu Nguyệt, “Bà chủ, sắp 12 giờ rồi, bà đi ngủ đi nhé?”

“Tôi ngồi một lát nữa, dì lấy thuốc cho tôi đi, cảm ơn.” Lê Thu Nguyệt ôm đầu, yếu ớt nói với dì Trương, tóc tai rối bời lõa xõa trên vai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play