Trần Tích đưa Lâm Vãn tới nhà hàng trong khách sạn, trên đường đi, cả hai đều im lặng.
Lâm Vãn chẳng có tâm tư để ý xem hôm nay ăn gì.
Cô chỉ chăm chú ăn cơm, bình thường lúc viết bản thảo thì thao thao bất tuyệt, văn chương lai láng không ngừng, giờ lại không biết nên nói gì.
“Hôm nay làm phiền nhiều thời gian của ngài rồi.” Lâm Vãn suy nghĩ mãi, nói chuyện công việc sẽ hợp lý hơn.
Trần Tích thấy cô mở lời trước, anh ngẩng đầu, khựng tay lại, cũng không trả lời.
Để giảm bớt xấu hổ, lại sợ mình không nói rõ, Lâm Vãn đặt tay lên bàn, mỉm cười nói tiếp: “Ngài bận thế này mà còn phải sửa hộ tôi mấy chi tiết trong bản thảo nữa.”
Nhưng người đối diện vẫn cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Không khí trong phòng như ngưng lại, tiếng bát đũa va chạm vang lên, còn có tiếng hít thở của đối phương.
Bữa cơm này không phải là ăn cơm mà là ăn xấu hổ và bí bách.
Không biết qua bao lâu sau cô mới nghe thấy giọng nói của anh.
Anh đặt đũa xuống, lẳng lặng nhìn cô gái đang ăn cơm, không biết là đang vui hay buồn, giọng nói còn xen lẫn tức giận: “Cậu sợ tôi thế à?”
Lâm Vãn ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc: “Ơ?”
Thấy đối phương không định nói tiếp, Lâm Vãn xấu hổ bảo: “Bây giờ ngài là tổng giám đốc giỏi giang, cũng là đối tác của tôi, đương nhiên tôi sợ ngài rồi.”
Từng câu từng chữ đều khách sáo.
“Đây là lần đầu tiên hai chúng ta quen nhau à?” Trần Tích nhìn cô gái nhiều năm không gặp, cảm thấy hơi buồn cười.
Lâm Vãn tránh ánh mắt anh: “Không, đương nhiên là không rồi.”
“Vậy cậu nói xem, nhiều năm không gặp sao giờ lại như người xa lạ thế?” Trần Tích nghiêm túc nói.
Cô không biết nên trả lời thế nào, thuận miệng đáp: “Bởi vì cậu thay đổi, khác hẳn so với hồi cấp 3.”
Trần Tích hỏi tiếp: “Thế à? Ví dụ đi.”
“Ờm, chính là kiểu uy nghiêm hơn.” Lâm Vãn nghĩ một lát, nói cho có, đôi mắt lấp lánh nhìn anh.
Trần Tích không nói gì, giống như không hài lòng, bất lực bảo: “Cậu không hiểu đâu.”
Nhìn đôi mắt của Trần Tích, còn cả những điều anh nói, bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang trong lòng làm cô cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ cô đã từng hiểu Trần Tích, nhưng hiện tại nhìn anh, cũng chẳng có tư cách gì để hiểu anh nữa.
Bây giờ anh lại nói những lời này.
“Cảm ơn Trần tổng chiêu đãi, tôi thấy không thoải mái lắm, xin phép về trước.” Lâm Vãn lau miệng, cầm túi xách đứng dậy định đi, lúc đi ngang qua Trần Tích, anh nắm cổ tay cô. Cách một lớp áo, cô còn cảm nhận được hơi ấm từ tay anh.
“Gặp lại cậu, tôi thực sự rất vui.” Lúc đầu còn dõng dạc, về sau giọng anh lại nhỏ dần.
Lâm Vãn cảm thấy cả người mình cứng đờ, ngơ người đứng một chỗ.
Cô không dám quay đầu lại, sợ lúc nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của anh, cô sẽ lại mềm lòng.
Không hiểu sao Trần Tích lại trở nên thế này, nhưng dù là thế nào cũng không liên quan tới cô.
“Cậu đừng như thế, không thích hợp đâu.” Trái tim cô trùng xuống, thầm cắn môi, gắng sức gạt tay anh ra nhưng Trần Tích lại càng nắm chặt hơn, cô không thể buông ra được.
Cũng không biết anh lại định làm gì, thân phận của anh hiện giờ không nên dây dưa với cô.
Tại sao anh lại không làm những chuyện này sớm hơn?
Anh thất hứa, không học ở đại học A, không nói không rằng đột nhiên biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, làm như 8 năm qua chẳng có chuyện gì hết.
Không thể như thế được!
Trước đây ở trước mặt Trần Tích, cô từng yếu đuối hèn mọn nhưng không phải là kiểu vẫy tay thì đến, xua tay thì đi.
Lâm Vãn xoay người đứng trước mặt Trần Tích, lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, tức giận bảo: “Cậu muốn nghe tôi nói thật à?”
Trần Tích vẫn ngồi chỗ cũ, ông chủ nghiêm khắc có tiếng trong giới giờ lại trông giống như đứa trẻ phạm lỗi.
Anh trìu mến nhìn cô, gật đầu.
“Béo, đen, xấu, tóm lại là tồi tàn.” Lâm Vãn hắng giọng, không chừa cho bản thân một con đường sống.
Trần Tích không ngờ Lâm Vãn dịu dàng trong quá khứ sẽ nói như thế, anh kinh ngạc.
Anh sẽ không bao giờ biết, chẳng qua cô sợ mình mãi cứ lưu luyến anh mà thôi.
Với Lâm Vãn, anh là người đã kết hôn, có khi còn có con với Chu Đường, tất cả chỉ còn là quá khứ.
Trên trang web của Hãn Ngụ không có thông tin chi tiết về cuộc sống của Trần Tích, có lẽ vì anh yêu gia đình nên muốn bảo vệ mái ấm của bản thân.
Cũng không biết vì sao, trên đó lại ghi tình trạng hôn nhân của anh là chưa lập gia đình.
Ngoài chuyện công việc ra, Trần Tích không liên quan gì tới cô cả.
“Cậu là người đầu tiên nói mấy lời tàn nhẫn này với tôi.” Một lúc lâu sau, Trần Tích mới nói.
Lâm Vãn ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Trần Tích.
“Cậu nói không sai, cái gì cũng thay đổi.” Giọng anh có chút hối tiếc, xen lẫn cả bất đắc dĩ và xúc động, không phải dáng vẻ hùng hổ dọa người như trước.
“Không phải đâu, thật ra cũng không tới mức đó, chỉ là ngoại hình khác trước thôi.” Nói xong câu kia, cô sợ đắc tội với anh, sợ sẽ gây rắc rối cho công ty, cuống quýt giải thích.
“Được, tôi hiểu.” Trần Tích không nói nữa, đôi mắt ảm đạm, buông tay cô ra.
Cô chạy trối chết, thở hổn hển chạy ra cửa khách sạn, vội vàng bắt taxi về nhà.
Qua kính chiếu hậu, trong một phút giây nào đó, cô còn nghĩ anh sẽ đuổi theo mình giống như trong phim.
Nhưng mà anh không thế.
Cô nghĩ lại, từ trước tới nay mỗi lần đứa trước mặt Trần Tích, lúc nào cô cũng mâu thuẫn.
Hy vọng anh tới gần mình, nhưng lòng tự trọng và sự rụt rè của cô lại đẩy anh ra xa.
Có lẽ yêu thầm chính là phải lòng một người cách xa mình vạn dặm.
Cô yêu người ấy, cũng tôn thờ người ấy, rồi một ngày nào đó tình yêu của cô lại bị người ta chà đạp không thương tiếc, lúc ấy cô mới nhận ra mình hoang đường nực cười nhường nào.
Thế cho nên cô không thể để bản thân mình dẫm vào vũng bùn ấy nữa.
*
Trần Tích ăn cơm với Lâm Vãn xong, anh không vui lắm, không tăng ca như thường ngày, đi thẳng về nhà.
Anh đứng trước cửa sổ nhìn thành phố hoa lệ trước mắt, dòng người ngược xuôi, trong đầu toàn là lời nói của Lâm Vãn.
Anh cầm điện thoại, cẩn thận nhìn mặt mình.
Anh lại nhớ tới chuyện gì, mở album ảnh ra nhìn ảnh hồi xưa.
Chàng trai trong điện thoại khôi ngô tuấn tú, cao ráo không có tí mỡ thừa nào, khuôn mặt non nớt trẻ trung.
Từ lúc anh có kí ức tới nay, không biết có bao nhiêu bạn nữ đưa thư tình cho anh, anh chợt nhớ ra, mấy năm nay không có ai thẳng thừng trắng trợn nói ra suy nghĩ của bản thân như cô.
Cho dù có nhưng cũng vì lợi ích tiền bạc làm anh chán ghét.
Anh mở camera, ngó trái khó phải.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn bản thân.
Đúng là béo hơn trước nhiều.
Mấy năm nay anh dồn hết tâm trí lên công việc, còn có cả những buổi xã giao liên tiếp, cũng không nhớ mình đi chệch đường từ lúc nào.
*
Sáng hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc khách sạn Hãn Ngụ.
“Trần tổng, đây là lịch trình hôm nay, anh xem qua đi.” Thư ký Lưu đưa lịch trình cho Trần Tích, còn nói một số chi tiết quan trọng.
Hôm nay sếp của anh ta không giống ngày thường, cau mày nhìn tờ giấy chằm chằm nhưng tâm tư lại ở đâu đâu.
Sau khi họp xong, Trần Tích bảo Lưu Chính ở lại.
“Thư ký Lưu.” Anh ta quay lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của sếp mình, nghe Trần Tích nói: “Tôi béo ư?”
Lưu Chính ngẩn người, đi theo Trần Tích nhiều năm, chưa bao giờ anh hỏi những vấn đề riêng tư, ngoài chuyện công việc ra thì chẳng còn gì hết.
Hơn nữa anh ta còn không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói béo thì sếp sẽ giận, nếu bảo không béo thì sếp sẽ không hài lòng, đáp án này đi ngược lại với lương tâm của anh ta.
“Trần tổng, dáng người anh rất cân đối, bề ngoài… vừa chín chắn lại có mị lực… lại càng đẹp hơn.”
Trần Tích xua tay, nghiêm túc bảo: “Thôi, cậu đừng nói nữa, tôi hiểu, làm khó cậu rồi.”
“Từ hôm nay để lịch trình buổi tối trống cho tôi.”
“Mấy buổi xã giao, nhất là buổi tối, nếu không quan trọng thì từ chối.”
“À, xem mấy phòng gym nào gần công ty có chỗ nào tốt thì báo cho tôi.”
*
Đêm đó, Lâm Vãn thức sửa lại bản thảo theo yêu cầu của Trần Tích, cô gửi cho anh nhưng không thấy anh rep lại.
Cô thấp thỏm không yên, hối hận sao hôm đó mình lại nói năng lỗ m ãng thế chứ, sợ anh ghim thù, mình bị trừ lương hay mất việc cũng không sao, cô sợ bị ảnh hưởng tới công ty.
Mấy ngày sau, phía Hãn Ngụ thông báo duyệt qua kế hoạch này, Lâm Vãn thở phào một hơi.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
May là Trần Tích không trả thù mình.
Một tuần sau, Lâm Vãn không gặp Trần Tích, hai người cũng không liên lạc gì.
Cô nghĩ anh tin những lời cô nói, hoặc là cô đắc tội với anh thật rồi.
Nếu không anh cũng sẽ không nói gì với cô, ngay cả thư ký Lưu cũng không gọi tới.
Nhưng dù là thế nào, ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là chuyện tốt.
Không liên lạc cũng tốt.
Sau khi hoàn thành các bài đăng quảng cáo về phương hướng phát triển mở rộng của Hãn Ngụ, bộ phận Phát triển nhanh chóng đăng lên các phương tiện truyền thông, may mắn là kết quả đạt vượt ngoài mong đợi, gấp đôi dự kiến.
Lâm Vãn rất vui, đi đường còn ngân ca nhảy nhót.
Nhưng lần hợp tác tiếp theo sẽ không tới lượt Lâm Vãn.
Con giám đốc Trương khỏi ốm, cô ấy đi làm lại, hạng mục lớn này càng không tới tay cô.
Nghĩ đến chuyện không dính dáng gì tới Trần Tích nữa, Lâm Vãn không biết mình đang thấy nhẹ nhõm thoải mái hay là miễn cưỡng khó chịu.
Lâm Vãn còn đang nghĩ lung tung thì phó giám đốc Hứa lại thông báo một tin.
Hãn Ngụ kí hợp đồng hợp tác lâu dài với Oanh Ca, nhưng thêm một yêu cầu, người viết bài cho các lần tiếp theo phải là Lâm Vãn.
Cô không thể từ chối được.
Kháng chiến trường kì lâu dài, không biết Trần Tích uống phải thuốc gì nữa.
Cô không trốn được, đành phải chấp nhận vận mệnh đã sắp xếp vậy, dù sao cũng chỉ là công việc mà thôi.
May là Trần Tích là kiểu người cuồng công việc, đặt lợi ích lên hàng đầu, đúng tiêu chuẩn của thương nhân, chưa từng nghe thấy scandal yêu đương của anh.
Nếu không cô sợ người khác sẽ dị nghị, bảo cô bán thân mình đổi lấy hạng mục này.
Công ty cũng nghĩ do Lâm Vãn xuất sắc, còn tăng tiền thưởng cho cô.
Sóng yên biển lặng được vài ngày, trong văn phòng lại truyền tin đồn về bà chủ của Hãn Ngụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT