Sau khi gặp lại Trần Tích ở Hạn Ngụ, mãi sau Lâm Vãn vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Chuyện cũ ùa vào tâm trí cô, cô cũng không biết cảm xúc lúc này của mình là gì.
Cô đã từng vui vẻ hạnh phúc, cũng đã từng đau lòng, cô cũng không biết cái nào ít cái nào nhiều hơn.
Trần Tích từng sưởi ấm trái tim cô, cũng là người chiếu sáng cuộc đời cô, là người cùng cô đi qua tuổi trẻ nồng nhiệt, thậm chí hồi ức năm tháng tiểu học và cấp 3 của Lâm Vãn đều là Trần Tích.
Anh là toàn bộ thanh xuân của cô.
Cuối cùng, anh không nói một lời nào, cắt đứt liên lạc với cô.
Không biết tại sao Lâm Vãn lại thấy mình bị bỏ rơi.
Tuy anh ở bên Chu Đường, có khi hai người cũng kết hôn với nhau, nhưng không tới mức tốt nghiệp một cái là cắt đứt liên lạc chứ?
Hơn nữa, rõ ràng anh nói là muốn thi vào đại học A làm Lâm Vãn không biết tốn bao nhiêu công sức, thức bao nhiêu đêm mới thi đỗ, cuối cùng anh lại không xuất hiện, học ở đại học H.
Lâm Vãn xem qua tư liệu của Hãn Ngụ mới biết Trần Tích học ở đại học H.
Đúng là chọc kháy người khác.
Lúc tan làm, Lâm Vãn hẹn đi ăn với Nhậm Hi Văn.
Trước đây hai người rất bận, cùng ở Giang Thành mà có khi mấy tháng mới gặp nhau, đúng lúc Lâm Vãn ủ rũ không vui, muốn tìm người tâm sự.
Hai người hẹn nhau ở một quán lẩu gần nhà, lúc Lâm Vãn tới, Nhậm Hi Văn gọn đồ xong, chỉ chờ cô đến.
“Hi Văn, xin lỗi cậu nhé, có việc phát sinh nên tớ mới tới muộn.” Lâm Vãn áy náy, nũng nịu nói với cô gái tóc ngắn ngồi đối diện.
“Thôi, tớ cũng quen rồi, cũng chẳng định ngồi chờ cậu đâu, tớ ăn xong cậu tới trả tiền là vừa, dù sao tớ cũng không lỗ.” Nhậm Hi Văn chống cằm, lườm Lâm Vãn một cái.
Lâm Vãn mỉm cười, “Được rồi, thế cậu phải ăn nhiều vào.” Cô vừa nói vừa cầm dây chun từ trong túi ra, buộc tóc đuôi ngựa để lộ cổ thiên nga trắng nõn.
Trên bàn ăn có nhiều món Lâm Vãn thích, “Ôi, đúng là chỉ có cậu hiểu tớ, có đàn ông con trai làm gì chứ, nếu không tớ bảo mẹ tớ đừng bảo tớ đi xem mắt nữa nhé, có cậu là được rồi.”
Nhậm Hi Văn cười nói: “Khó lắm, cậu không phải là gu của tớ đâu nha.”
“Này, cậu nói xem, qua 8 năm, một người có thể thay đổi rất nhiều không?” Bụng Lâm Vãn đói mốc meo, cúi đầu ăn lẩu, vừa ăn rau vừa hỏi.
Nghe tới đây, Nhậm Hi Văn hiểu ra, đặt đôi đũa xuống: “Cậu gặp Trần Tích rồi à?”
Lâm Vãn gật đầu, bình tĩnh cầm điện thoại search tratng web chính thức của khách sạn Hãn Ngụ, mở một bức ảnh ra.
“Ai đây?” Nhậm Hi Văn cả kinh, thấy Lâm Vãn không đáp, đôi mắt to tròn nhìn cô, bây giờ cô nàng mới nhận ra, nói to tới nỗi khách bàn khác cũng phải nhìn sang: “Không phải chứ?”
Lâm Vãn nhìn cô nàng, Nhậm Hi Văn đè giọng xuống: “Cậu đừng nói đây là giáo thảo Trần Tích, cái người mà cậu yêu thầm 3 năm cấp 3 đấy nhé?”
Lâm Vãn không nói gì, đây chính là đáp án.
“Ôi đm, sao lại tàn tạ thế này?” Nhậm Hi Văn cả kinh, “Đừng nói là cậu, nếu là tớ cũng không nhận ra được đâu, không những không gầy như hồi xưa, sao tớ cảm thấy cứ như hai người khác nhau ý nhỉ?”
“Làm gì đến mức đấy, không tàn tạ tới thế đâu, chỉ là thay đổi quá nhiều thôi.” Lâm Vãn nhàn nhạt nói.
Nhậm Hi Văn vẫn chưa bình tĩnh lại được, nghi ngờ bảo: “Ôi trai đẹp như ánh mặt trời khi xưa đâu rồi, sao bây giờ lại giống người không dễ tiếp xúc thế?”
“Ừ, không biết sao lại thế luôn.” Lâm Vãn lẩm bẩm.
Hai người nói rất nhiều chuyện hồi cấp 3, tới khi tạm biệt nhau thì cũng là 11 giờ.
Cô về nhà, sửa lại bản tài liệu giao cho Hãn Ngụ vào ngày mai, 1 giờ sáng rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Một đêm này, ngay cả giấc mơ cũng hỗn độn.
Trước kia cô hay mơ thấy dáng vẻ của Trần Tích ngày xưa, tối nay lại khác.
Cô mơ thấy Trần Tích hồi tiểu học và cấp 3, anh mỉm cười xán lạn tươi rói.
Sau đó lại mơ thấy Trần Tích thờ ơ ít nói, gương mặt lạnh tanh.
Trong mơ, cô đuổi theo anh, muốn tìm anh ở khắp nơi nhưng mãi không thể với tới được.
Tới lúc cô tỉnh dậy, trời sáng trưng, cô cầm điện thoại, giờ là 6 giờ 58 phút, 2 phút nữa là tới báo thức lúc 7 giờ.
Lâm Vãn thấy hơi đau đầu, ôm chiếc chăn bông ấm áp, nhớ lại giấc mơ đêm qua và dáng vẻ Trần Tích lúc hai người gặp lại nhau.
Cô sửa soạn rồi tới công ty, giờ cô mới biết, hạng mục này của Hãn Ngụ và Oanh Ca sẽ do Trần Tích giám sát.
Hôm qua ngủ không ngon nên hôm nay hơi đau đầu, giờ lại thấy đau gấp 2 lần lúc mới ngủ dậy.
Cũng chẳng còn cách nào khác, tất cả cũng chỉ vì tiền bạc mưu sinh, cô đành phải lấy hết dũng khí gọi điện vào máy bàn của thư ký Trần Tích.
Đối phương rất khách sáo, còn gửi nick Wechat của Trần Tích cho cô.
Lâm Vãn ấn vào tài khoản thư ký Lưu đưa, avatar đen ngòm, thấy một bóng dáng mờ ảo.
Nick Wechat của Trần Tích rất giống anh hiện tại, làm người khác không đoán được suy nghĩ của anh.
Tên Wechat chính là tên anh.
【Chào Trần tổng, tôi là Lâm Vãn của Oanh Ca, là người làm việc trực tiếp với anh trong dự án này.】 Lâm Vãn gửi lời mời kết bạn cho Trần Tích, dù sao cũng phải hợp tác làm việc với nhau, cũng không cần quá thân thiết.
Cô nghĩ anh đang bận, nửa tiếng sau anh mới đồng ý.
Chuyện ngạc nhiên là, lần này Trần Tích còn chủ động chào hỏi cô.
Nhưng hai người cũng không nói lời nào thừa thãi, đều là mấy lời khách khí sáo rỗng.
Giống như chưa từng quen nhau, còn xa lạ hơn cả người lạ.
Nói qua loa vài câu, Lâm Vãn gửi tài liệu vào mail của Trần Tích, bảo anh xem thật kĩ.
Sau khi gửi mail xong, Lâm Vãn mới nhận ra cô căng thẳng tới mức chân tay lạnh như băng.
5 phút sau, Lâm Vãn nhận được phản hồi mail của Trần Tích.
Bên góc phải của laptop có thông báo mail, chỉ xem được phần đầu.
Tới lúc mở mail ra, không ngờ cái phần đầu này lại là toàn bộ nội dung.
4 chữ dễ hiểu: Không đủ tiêu chuẩn.
Lúc ấy, Lâm Vãn cảm thấy máu trong người như sắp trào ra ngoài.
Cảm giác của cô với anh là, đây chỉ là người mạo danh Trần Tích, bề ngoài hay tính cách khác một trời một vực so với người thiếu niên ở trong trí nhớ của cô.
Xa lạ không hiểu nổi.
Cô sửa lại 3 lần, lại nhờ phó giám đốc Hứa xem lại lần nữa, phó giám đốc Hứa là người dày dặn kinh nghiệm, cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Không ngờ Trần Tích chỉ dùng một câu gi3t chết ý chí trong lòng cô.
Lúc cô không biết làm thế nào thì Trần Tích nhắn tin tới:【Bây giờ cậu tới văn phòng của tôi đi, tôi sẽ nói cụ thể nên sửa chỗ nào.】
Lâm Vãn:???
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 11 giờ, đành phải nhắn lại:【Được.】
Trần Tích thần bí khó lường, vui buồn thất thường nhưng chắc sẽ không bày ra mấy chuyện không đâu đó chứ?
Dù sao cũng là bạn học cũ, tuy là không tiếp xúc nhiều nhưng cũng đừng vô tình như thế.
Lâm Vãn cầm tài liệu đi tới Hãn Ngụ.
May mà hai công ty gần nhau, ngồi tàu điện ngầm 20 phút là tới.
Tới nơi, thư kí Lưu dẫn Lâm Vãn lên văn phòng của Trần Tích.
Trần Tích là tổng giám đốc, văn phòng lại được decor khá đơn giản.
Đường đường là khách sạn nổi tiếng mà văn phòng của tổng giám đốc chỉ tầm 40 – 50 mét vuông, gần giống với văn phòng của phó tổng giám đốc công ty cô.
Hơn nữa, nội thất rất đơn giản, không có mấy cái trang trí lòe loẹt khoe của.
Bên trong có bàn làm việc to, phía sau là giá sách, đằng sau chắc là phòng nghỉ, bàn trà để bên trái, sô pha màu đen, ở giữa hai chiếc sô pha đơn còn có hai chậu cây cảnh.
Ngoài 2 chậu cây ra thì cả căn phòng chỉ có tông màu đen trắng.
Chắc là Trần Tích rất thích 2 màu này, lúc xem tư liệu về Trần Tích cũng không thấy anh mặc đồ màu khác.
Lúc Lâm Vãn bước vào văn phòng, Trần Tích đang nhìn máy tính, vội vàng làm gì đó, đôi lông mày nhíu chặt, bảo Lâm Vãn ngồi chờ một lát.
Thấy ông chủ lớn, cô lại càng căng thẳng hơn.
Lâm Vãn ngoan ngoãn ngồi thẳng người ở sô pha.
Tầm 1 phút sau, Trần Tích dừng tay, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Xem tài liệu đi.” Giọng anh rất lạnh nhạt.
Bây giờ Lâm Vãn mới để ý, lúc nãy cô để điện thoại ở chế độ im lặng, nhìn thời gian mail gửi tới, Trần Tích vừa gửi tài liệu cho cô.
Trần Tích dùng màu đỏ đánh dấu hai chỗ trong bản tài liệu cô gửi lúc sáng, bên cạnh còn có đề xuất sửa lại.
Một chỗ là tầm nhìn tương lai của Hãn Ngụ, anh bổ sung thêm một chút.
Còn một chỗ khác là những loại hình kinh doanh mới của khách sạn.
Ngoài ra anh còn thêm những yêu cầu khác để Lâm Vãn bổ sung.
Cô vừa xem Trần Tích vừa giải thích ngắn gọn các ý cho cô.
Giọng anh không nhanh cũng không chậm, không giống như lúc họp, nghe có vẻ thảnh thơi nhàn hạ hơn.
So với giọng nói trong trí nhớ của cô, anh càng chín chắn hơn, chẳng qua vẫn có chút xa cách.
Nghe anh nói xong, thật ra cũng không có vấn đề gì lớn, cô không nhất thiết phải tới đây, có thể thông báo qua mail.
Không biết vì sao anh lại bảo cô đến Hãn Ngụ, nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô cẩn trọng nói: “Cảm ơn Trần tổng, hôm nay tôi sẽ sửa cho ngài.”
Trần Tích chăm chú nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt anh thâm trầm làm cô không hiểu nổi.
Rõ ràng biết là bạn cũ, cũng từng chào hỏi nhau, nhưng dáng vẻ này của anh như thể hai người mới gặp nhau lần đầu.
Không biết có phải nhìn nhầm hay không, cô thấy anh khẽ cười.
“Có… có vấn đề gì à?” Cô bối rối hỏi.
Trần Tích không nhìn cô nữa: “Không có gì, đi thôi.”
“Ơ?” Cô ngẩn người.
Trần Tích tắt máy tính, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Cũng muộn rồi, ăn cùng nhau đi.”
Lâm Vãn kinh ngạc nhưng vẫn đi theo anh, “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT