Một mùa hè nóng bức trôi qua, cuối cùng những năm tháng lớp 12 đáng sợ trong truyền thuyết cũng tới.

Kiến thức lớp 12 nặng hơn nhiều so với lớp 11, tiết tự học buổi tối cũng dài hơn.

Áp lực lớn hơn nhiều so với những gì Lâm Vãn nghĩ.

Ngày trước cô đều là người về muộn nhất, bởi vì cô ở lại học thêm một tiếng nữa.

Nhưng bây giờ, cô không còn có ưu thế này nữa.

Tiết tự học buổi tối dài hơn, học xong cũng tới 11 giờ.

Lâm Vãn đành phải dồn nhiều tâm sức hơn ở việc khác, ban ngày lúc đi học, cô phải tập trung hơn.

Trong trí nhớ của Lâm Vãn, những năm tháng ấy, ngày nào cũng như đang chạy đua với thời gian, với tiến độ học hành, liều mạng hơn trước, sợ bị người khác vượt qua, cũng sợ mình sẽ tụt về sau.

Lần thi thử đợt 1 như 1 cái tát tát vào mặt Lâm Vãn.

Sau lần được hạng 2 năm lớp 11, những đợt thi sau đó, cô đều đứng ở hạng 3.

Mà lần này lại bị tụt xuống hạng 8.



Dường như ông trời luôn muốn thử thách cô, mỗi lúc cô đứng im không nhúc nhích lại quất cho cô một roi, làm cô vốn dĩ đã kiệt sức lại phải tiếp tục đi tiếp.

Trần Tích lại khác, lúc nào cậu cũng giỏi giang ưu tú, không cần tốn quá nhiều sức mà vẫn thi được hạng 1.

Cả Chu Đường cũng thế.

Giống như một loại khinh bỉ âm thầm với Lâm Vãn.

Mỗi ngày đều có một đống bài tập và đề thi làm mãi không hết, bất giác thời gian trôi qua thật nhanh.

Thế nên cô chẳng còn sức nghĩ tới chuyện yêu đương nữa.

Chẳng qua thỉnh thoảng cô sẽ nói chuyện với Trần Tích.

Hoặc là, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ cậu.

Cuộc sống lớp 12 làm cô áp lực không thở nổi, lúc sắp không chống đỡ kiên trì được nữa, Trần Tích sẽ là động lực lớn nhất của cô.

Cậu giống như viên thạch anh tỏa ra ánh sáng.

Có đôi lúc hai người sẽ được xếp vào một nhóm thảo luận, Trần Tích là nhóm trưởng, kiên nhẫn nghe suy nghĩ, quan điểm của từng bạn.

Đến lượt Lâm Vãn, đôi mắt cậu làm người khác ngơ ngẩn, vừa nghiêm túc vừa vừa tôn trọng nhìn cô, thế nên hễ cứ cùng nhóm với cậu, cô sẽ chuẩn bị thật kĩ, sợ suy nghĩ của mình không chính xác, không độc đáo mới mẻ, không logic rõ ràng.

Hơn một năm ở gần Trần Tích, mỗi lần đối mặt với cậu, ít nhất bên ngoài cô sẽ bình thản ung dung, không còn rụt rè như xưa nữa.

Bề ngoài, hai người giống như bạn học bình thường, nói xa hơn thì là bạn bè quen biết nhiều năm mà thôi.

Dần dần, mỗi khi nói chuyện với cậu, cô không còn khẩn trương nữa, có thể trở thành dáng vẻ giống Chu Đường mà cô vẫn luôn hâm mộ, nói cười vui vẻ với cậu.

Có đôi khi, giờ thí nghiệm, cô và cậu sẽ cùng một nhóm, Trần Tích chu đáo nhận những bước khó và nguy hiểm, những bước khác sẽ kiên nhẫn đứng cạnh hỗ trợ Lâm Vãn làm cô yên tâm hơn.

Những lúc ấy, Trần Tích chuyên chú làm thí nghiệm, còn Lâm Vãn ngẩn người nhìn cậu.

Nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi.

Trường cấp 3 Lật Thành cạnh tranh rất lớn, thời gian năm lớp 12 phải tranh thủ từng phút từng giây.

Thế nên, thầy Lý không để học sinh đổi chỗ theo thành tích kì thi tháng nữa.

Đầu năm lớp 12, thầy dựa vào thành tích thi cuối kì trước, tách bạn nam và bạn nữ ra hoặc là tách những bạn hay nói chuyện ra, để các bạn học đuối ngồi cạnh những bạn học giỏi.

Mỗi tháng lại đổi chỗ một lần.



Lần này Lâm Vãn không chọn ngồi gần Trần Tích nữa mà các xa cậu một chút, nhưng vẫn ở một nơi mà cô chỉ cần liếc mắt một cái là thấy bóng dáng và góc nghiêng của cậu.

Cô cần có thời gian, cũng cần cả khoảng cách mới có thể thi được thành tích cao.

Có một lần, Lâm Vãn ngồi trước Trần Tích, cô ngồi ở bàn một, cậu ngồi ở bàn cuối, tuy không phải là cùng một dãy nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi trước cậu.

Thế nên Lâm Vãn sẽ có một thói quen nhỏ nữa.

Nhậm Hi Văn ngồi ngay sau cô. Vào giờ ra chơi, Lâm Vãn hay quay lại mỉm cười với cô nàng, nói chuyện thêm vài câu.

Làm tất cả chỉ vì có thể được nhìn cậu.

Trong ngăn bàn của cô có một chiếc gương nhỏ. Lâm Vãn là người không hay để ý bề ngoài, nhưng lúc ra chơi sẽ mang gương ra nhìn, giả vờ chỉnh lại đầu tóc hay là xem mặt có vết bẩn nào không.

Thật ra là vì cô có thể nhìn thấy cậu trong gương.

Giáo viên có một thói quen, mỗi lần thu bài tập về nhà của các bạn rồi lại phân cho các bạn khác chữa bài hộ, bài của bạn bàn cuối sẽ do bạn bàn đầu dãy kia đảm nhiệm.

Vì thế nên đây là lần đầu tiên Lâm Vãn được phát bài tập của Trần Tích.

Lúc cô thu dọn lại sách vở, thỉnh thoảng lại cầm vở của cậu lên, ngón tay sờ lên giấy nhìn nét chữ cứng cáp lại quen thuộc.

Hình như sách bài tập cũng có hơi thở của cậu.

Trong giờ Toán, thỉnh thoảng thầy sẽ giao mấy bài trắc nghiệm cơ bản, hoặc là lúc nào bận không có thời gian chữa bài thì sẽ trộn bài lên rồi phát cho các bạn, để Trần Tích giảng cho các bạn, cậu đứng trên bục giảng, giảng lại từng bài một.

Trời cao thương cô yêu thầm quá vất vả, thỉnh thoảng cô lại nhận được bài thi của Trần Tích.

Bài thi của cậu rất sạch sẽ, từng bước giải rõ ràng, không khác gì so lời lời giải của thầy cả.

Chữa bài của cậu không tốn quá nhiều sức, đối với Lâm Vãn, đây cũng là một loại học tập.

Cậu chẳng cần tốn quá nhiều sức mà vẫn được điểm tối đa, lúc viết số 150, Lâm Vãn cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, thỉnh thoảng còn vẽ thêm hình bàn tay giơ ngón tay cái lên, trông rất trẻ con.

Sau giờ học, cô đưa bài thi cho Trần Tích, cô không nói gì, chỉ mỉm cười với cậu.

Lúc về chỗ ngồi, cô quay lại xem cậu có nhìn thấy hay không, chỉ thầy Trần Tích nhìn cô, khóe môi đong đầy ý cười.

Trùng hợp là, 2 tháng sau đó, có rất nhiều lần Trần Tích nhận được bài thi của Lâm Vãn.

Cô không có thiên phú như Trần Tích, môn Toán là điểm yếu của cô, chỉ c ần sai mấy câu thôi cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Lúc cậu đưa bài thi cho cô, Lâm Vãn thấy vừa buồn vừa xấu hổ.

Cô nhìn qua, sai 4 câu, được 130 điểm.

Nhưng bên cạnh mỗi bài sai đều có ghi chú lỗi sai ở đâu, ở cuối trang còn có hai chữ ‘Cố lên!’

Còn có có hình mặt cười nữa.

Bỗng nhiên cô cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua người mình.

Giống như hồi tiểu học, cậu lén lút đưa cho cô công thức và đáp án môn toán.

Chàng trai mà cô thích chẳng thay đổi gì cả.

Lâm Vãn không được trở thành bạn cùng bàn của Trần Tích như mong muốn, nhưng mà cô lại cảm thấy, mục tiêu này không còn quan trọng nữa.

Lên lớp 12 nhưng mà vẫn có rất nhiều bạn nữ thích Trần Tích.

Nhiều người giống cô, cũng có rất nhiều người như Chu Đường, quá nhiều tình địch…

Nếu đã không phải là cô, dù ép cũng không thành.



Thỉnh thoảng Lâm Vãn được bạn nam nào đó tỏ tình, cô sẽ thẳng thừng từ chối.

Nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng nếu không làm thế thì có khi còn làm hại người ta.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, cô còn tưởng tương lai còn dài, nháy mắt một cái thì tới lúc đường ai nấy đi.

Lâm Vãn nhớ, cuộc sống năm cuối cấp vừa căng thẳng lại áp lực, thỉnh thoảng sẽ có những điều hạnh phúc nhỏ nhoi liên quan tới Trần Tích.

Sau khi thi đại học xong, cô muốn học cùng một trường với cậu. Trước đây cô từng hỏi cậu, cậu nói muốn thi vào đại học A, sẽ không thay đổi.

Lực học của cô so với đại học A còn kém xa, nhưng may mà có mục tiêu này làm cô nỗ lực hơn.

Sau đó, Lâm Vãn thi đỗ đại học A như mong ước, nhưng nơi đó lại không có Trần Tích.

Lần cuối cùng cô nghe thấy tin tức của cậu là sau khi tốt nghiệp, cô đi mua sắm với Nhậm Hi Văn, cô nàng nói Trần Tích và Chu Đường yêu nhau.

Từ đó về sau, cô không có chút tin tức nào của cậu nữa.

Trừ cái này thì chỉ có bài đăng hình hai tờ giấy đăng kí kết hôn của Chu Đường trên Wechat cùng dòng caption: “Từ bằng tốt nghiệp đến giấy kết hôn”.

Giống như Trần Tích bốc hơi khỏi thế gian này.

Lâm Vãn từng gọi điện cho cậu nhưng không được, lúc ấy là khi cô lên đại học, cô nghĩ cậu thay số điện thoại.

Cô từng nhắn tin cho cậu nhưng không thấy cậu rep, như là cô bị bỏ rơi.

Các bạn không có số điện thoại của cậu, cũng không biết sau đó cậu thế nào.

Người khác nói Chu Đường cũng không biết cậu ở đâu, Lâm Vãn không biết là thật hay giả.

Cô buồn bã, còn tưởng mình có thể học cùng một trường với Trần Tích, còn tưởng giữa hai người sẽ tiếp xúc nhiều hơn, còn tưởng tình yêu thầm lặng của cô sẽ có kết quả.

Cô hy vọng tình yêu mà mình giấu kín bấy lâu nay rồi sẽ có một ngày được thổ lộ dưới ánh mặt trời.

Nhưng Trần Tích lại không xuất hiện.

Sau khi không liên lạc với cậu được, cô cũng buông bỏ tất cả, ‘niêm phong’ tình cảm của bản thân, bắt đầu một cuộc sống mới.

Điều an ủi duy nhất là, Nhậm Hi Văn, Lục Dương và Dương Dục Tân tuy không học cùng trường với cô, nhưng đều học ở Bắc Thành, thỉnh thoảng lại gặp nhau.

Lục Dương từng theo đuổi cô một khoảng thời gian nhưng cô đều khéo léo từ chối.

Lục Dương không muốn cô khó xử, cậu ta bảo hai người cứ là bạn bè như xưa.

Mà Dương Dục Tân vẫn giống như hồi cấp 3, thỉnh thoảng sẽ mua đồ ăn vặt cho cô, đưa cô đi ăn, chọc cô vui vẻ.

Chẳng qua tới khi cả đám bận đi làm, đều có cuộc sống riêng nên không liên lạc nhiều nữa.

4 mùa luân chuyển, Lâm Vãn hoàn thành việc học ở đại học A, cô thi lên thạc sĩ học nghiên cứu sinh.

Lâm Vãn ở Bắc Thành 5 năm, không có ai làm cô rung động.

Có lẽ là vì Trần Tích mà cô mới tới đây, sau đó cậu thất hứa, thế nên cô vẫn luôn thấy trống vắng.

Có một lần ngẫu nhiên cô đi công tác ở Giang Thành, vì thích nơi này, lại được nhận lời mời từ công ty khác nên cô chuyển tới đây.

Tới lúc gặp lại Trần Tích là 2 năm sau khi cô tốt nghiệp thạc sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play