Cũng không ai biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bệnh viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lên cơn sốt.

Có người sau khi tỉnh lại thì biến thành tang thi, cũng có người thức tỉnh dị năng.

Chỉ là người mới thức tỉnh dị năng đều chưa biết cách sử dụng dị năng, dị năng cũng tương đối yếu.

Rất nhiều người trực tiếp chết ở bệnh viện, thậm chí còn chưa kịp biết rõ dị năng của mình.

Trong từng trận gào thét của tang thi, một đám người co ro trong tầng hầm, bọn họ nghe âm thanh bên ngoài, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

"Mọi người đừng lo lắng nữa, ăn chút gì đó trước đi." Một người đàn ông thân thể cường tráng cười nói.

Anh ta chỉ huy mấy người đàn ông mở tủ ra, lấy ra một ít thức ăn từ bên trong.

"Vẫn như cũ, đưa cho phụ nữ trẻ em người già trước." Tịch Hưng nhìn qua có vẻ rất ôn hòa.

Đợi sau khi thuộc hạ phát thức ăn xuống, mấy cô gái nhìn thức ăn trong tay lại choáng váng.

Phục Sa nhìn trái táo đã thối rữa trong tay không nhịn được nói: "Tịch Hưng anh có ý gì?"

Tịch Hưng nhìn về phía cô ấy: "Thế nào?"

Phục Sa thấy anh ta giả vờ ngây ngốc liền trực tiếp chỉ vào thức ăn trong tay anh ta: "Anh cho chúng tôi ăn đồ đã mốc, bản thân lại ăn thứ sạch sẽ?"

"Có vấn đề gì không?"

Đám đàn ông cùng bọn với Tịch Hưng nói: "Đám phụ nữ các cô nhìn thấy tang thi thì chỉ biết kêu, cho các cô ăn đã là không tệ rồi!"



"Đến lúc đó đánh tang thi còn không phải là cần dựa vào bọn tôi? Các cô lại không giúp sức, đừng quên các cô có thể sống sót đều là nhờ bọn tôi mang các cô tới!"

Phục Sa hít sâu một hơi: "Ban đầu các anh kêu chúng tôi giao thức ăn ra, nói là sẽ phân chia công bằng, nếu như các anh không muốn như vậy, cũng được."

"Đem thức ăn mà tôi đã giao lên trả lại cho tôi! Tôi có thể rời khỏi chỗ này."

Tịch Hưng nghe thấy lời này cũng không giả vờ nữa, anh ta cười lạnh một tiếng: "Cô tưởng cô là cái gì? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"

Phục Sa còn muốn nói chuyện, nhưng không nghĩ tới một người đàn ông trong đó lại trực tiếp kéo tóc của cô ấy, đè đầu cô ấy lên trên tường.

"A!"

Đầu của cô ấy giống như quả bóng cao su vậy bị người đàn ông kia đập vào trên tường.

"Ầm! Phanh! Phanh!"

Người trong tầng hầm nhìn đầu của Phục Sa đã chảy máu, cô ấy muốn phản kháng nhưng hoàn toàn không có cách ngăn người đàn ông kia.

Đợi đến khi người đàn ông kia buông tay, cô ấy giống như một vũng bùn nhão vậy trực tiếp té xuống đất.

"Được rồi, ném cô ta ra ngoài." Tịch Hưng câu khóe miệng: "Nhìn thấy không? Nếu như các người không hài lòng với sự sắp xếp của tôi, thì sẽ có kết quả này!"

Lần này, trong tầng hầm không có người phát ra kháng nghị nữa.

Chỉ còn dư lại một chút âm thanh ăn thức ăn, còn có một vài tiếng nức nở nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play