Hệ thống Thánh mẫu: "Hình như...có chút đạo lí."

"Vậy thì cứ vui vẻ quyết định như vậy!" Bạch Ngọc Câu vui mừng nhìn trạm phát điện.

"Anh cảm thấy thế nào? Các anh đi tìm bạn của các anh trước, đợi đến lúc đó tôi lại đi tìm các anh!"

Úc Hàng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia: "..."

"Đến lúc đó cô làm sao tìm được chúng tôi?" Chung Âm Âm dò hỏi.

Cô ấy cảm thấy mặc dù Bạch Ngọc Câu có chút tật xấu, nhưng giá trị võ lực của cô vẫn rất cao.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ trên người cô cũng không giống như là chỉ có một loại dị năng.

Cô ấy cảm thấy Bạch Ngọc Câu nhất định là nhân vật chính trong truyền thuyết, trên người mang theo hào quang nữ chính.

Cô ấy có chút không muốn để Bạch Ngọc Câu rời đi.

Bạch Ngọc Câu dùng móng tay gõ lên ghế ngồi: "Tôi là nhân ngư! Tất nhiên là có thể tìm được các người!"

"Các người cứ yên tâm dũng cảm đi về phía trước, nhiều nhất là mười ngày tôi sẽ đuổi kịp các người."

Phan Niên cau mày: "Cô mở hội ca hát cần thời gian lâu như vậy?"



Bạch Ngọc Câu cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tất nhiên rồi, tôi phải tìm thợ trang điểm nhiếp ảnh gia chuyên viên ánh sáng còn phải bố trí sân khấu, rất phiền phức!"

Phan Niên: "..."

"Vậy được." Úc Hàng dừng xe bên lề.

Bạch Ngọc Câu cười hì hì một tiếng liền bước xuống xe: "Máy phát điện tạm biệt nhé!"

Úc Hàng: "Cô...nhớ đừng đi lạc."

"Yên tâm đi!" Bạch Ngọc Câu vẫy tay về phía bọn họ.

Xe lại khởi động.

Phan Niên nhìn về phía Úc Hàng: "Cậu để cô ấy đi như vậy?"

"Nếu không thì sao?"

"Cô ấy rốt cuộc có ý đồ gì, ở cùng chúng ta một ngày một đêm, liền muốn chuồn mất, cũng không lấy cái gì đi."

Chung Âm Âm trầm tư một hồi: "Có lẽ cô ấy chính là tính khí trẻ con, muốn làm cái gì thì làm cái đó?"



Tống Ngôn nhìn Chung Âm Âm: "Âm Âm, có phải em biết cô ấy hay không?"

"Không..." Chung Âm Âm nghe nói như vậy hô hấp trở nên dồn dập, cô ấy vội vàng ổn định mình.

"Em chỉ là cảm thấy, cô ấy lợi hại như vậy hơn nữa còn rất xinh đẹp, em rất...thích cô ấy."

"Qủa thật, cô ấy rất đáng yêu, Âm Âm em thích cô ấy cũng rất bình thường." Tống Ngôn nuông chiều nhìn Chung Âm Âm.

Chung Âm Âm cười một tiếng, kéo tay của anh ta: "Nhưng mà em thích anh nhất!"

Phan Niên, Úc Hàng: Cẩu lương thối!

Sau khi Bạch Ngọc Câu nhìn thấy chiếc xe dần dần đi xa mới cười hì hì, cô tìm một chiếc xe lái về phía thành phố gần đó.

Thương trấn.

Đây là một thị trấn cách thành phố H rất gần, ngôi thị trấn nhỏ này tương đối phát triển so với những thị trấn khác.

Gần đó có trạm xe lửa, trạm thu phí,...còn có khu quanh cảnh.

Lúc tang thi bùng nổ có không ít người đang du ngoạn ở thị trấn này.

Không có nguy cơ sinh hóa, cũng không vì thí nghiệm nghiên cứu gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play