Chúc Tĩnh không nhịn được nói: "Nhưng đây là tang thi, một khi chúng ta bị nó cào trúng, cũng sẽ biến thành tang thi! Cô như vậy sẽ làm hại đến chúng ta!"

Sau khi cô ta nói ra những lời này mới kịp phản ứng lại là người này đã cứu các cô, cô ta bối rối nói: 'Tôi không phải là có ý đó, tôi chỉ là...chỉ là..."

"Thật xin lỗi."

Cô ta nhìn con tang thi mèo ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Bạch Ngọc Câu, mặc dù sợ nhưng vẫn nói: "Nếu như cô thích mèo, chúng ta tìm một con mèo bình thường được không?"

Bạch Ngọc Câu lắc đầu một cái: "Tại sao mọi người có thể như vậy chứ? Chỉ vì nó là tang thi nên không thích nó? Nó cũng chỉ là một con mèo vô tội thôi!"

Chúc Tĩnh nghe lời này không nhịn được thầm mắng trong lòng, đây đến tột cùng là loại Thánh mẫu tuyệt thế gì vậy.

Nhưng hình như nếu cô không phải là Thánh mẫu cũng sẽ không cứu bọn họ?

Chúc Tĩnh bỗng chốc tự mình nghẹn họng, cô ta chỉ là không ngờ tới sao người này lại Thánh mẫu đến mức độ này.

Tang thi có gì tốt mà cứu!

Cô ta thật muốn xông qua lay tỉnh cô.

Đúng vào lúc này Phục Sa vốn đang ngủ ở một toa xe khác đi tới, cô ấy nhìn nơi này rồi vỗ lên vai Bạch Ngọc Câu một cái: "Sao thế?"

Bạch Ngọc Câu xoay người lại, Phục Sa liền nhìn thấy con tang thi mèo trong ngực cô.

"Con mèo này đáng thương như vậy, chúng ta thu nhận nó có được không?" Bạch Ngọc Câu chớp đôi mắt to vô tội.

Phục Sa lặng lẽ lùi về sau mấy bước: "..."

Có phải lão đại uống lộn thuốc không?

Lão đại động một chút là muốn cắt đầu tang thi xuống sẽ cảm thấy tang thi đáng thương?

Hẳn là cô ấy chưa tỉnh ngủ.



Phục Sa lắc đầu một cái, lại nhéo mình một cái, con tang thi mèo kia nhìn cô ấy phát ra một tiếng kêu khó nghe: "Meo meo!”

"Ha ha." Phục Sa lúng túng cười một tiếng: "Lão đại, cô nghiêm túc?"

Bạch Ngọc Câu gật đầu một cái, cô giơ móng vuốt của con mèo lên: "Cô xem! Nó rất đáng yêu rất đáng thương, một con mèo lang thang trong rừng rậm, chúng ta làm người phải có chút lòng thương, thu nhận nó không tốt sao?"

Phục Sa: "!!!"

"Lão đại cô vui vẻ là được!" Sau khi cô ấy nói xong vội vã chạy đi tìm Tang Tinh.

Cô ấy nghi ngờ đầu óc của lão đại có thể lại bị động kinh rồi.

Hệ thống Thánh mẫu: "Kí chủ từ bỏ đi, đám người này đã bị ngươi tẩy não rồi."

Bạch Ngọc Câu không phục: "Sao lại bị ta tẩy não chứ, đây không phải là còn có người sợ sao? Ngươi cho ta xem điểm tích lũy một chút!"

Hệ thống Thánh mẫu: "800."

Bạch Ngọc Câu nhìn điểm tích lũy trong nháy mắt liền héo úa: "Tại sao? Ta đã cố gắng như vậy rồi, tại sao mới có 800 điểm!"

Không được, cô phải nghĩ cách, có lẽ là sự uy hiếp của con mèo này quá nhỏ rồi!

Đợi cô tìm một con tang thi lớn tới!

Như vậy bọn họ nhất định sẽ sợ, đến lúc đó bọn họ sẽ lên án mạnh liệt như lũ lụt vậy!

Bạch Ngọc Câu ôm tang thi mèo quay về buồng lái, cô dừng xe lửa ở trên trời ngủ một đêm.

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, sau khi cô phát cơm cho người ở trong toa xe mới lại lên đường.

Bay khoảng mười mấy phút, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy một thành phố --- Thành phố Vũ Kinh.

Đại học Vũ Kinh.



Khổng Tuyết Nhu đang co ro trong ký túc xá, hành lang bên ngoài tất cả đều là tiếng kêu của tang thi, cửa ký túc xá cũng bị đập lách cách vang dội.

Trong cái kí túc xá này chỉ có một mình cô ta, cô ta có chút sợ hãi.

Vào ngày đầu tiên khi tang thi bùng phát, bạn cùng phòng của cô ta liền biến thành tang thi.

Tuy...tuy rằng đó là bởi vì cô ta khóa cửa kí túc xá không để cho bọn họ đi vào.

Nhưng mà Khổng Tuyết Nhu cũng không cảm thấy mình làm sai.

Bạn cùng phòng của cô ta hi sinh vì cô ta một chút thì sao chứ, bình thường cô ta đối xử với bọn họ cũng rất tốt.

Hơn nữa cô ta sống sót còn phải chịu đựng loại giày vò này, rõ ràng chính là cô ta thay bạn bè chịu khổ.

Khổng Tuyết Nhu cực kì ủy khuất co mình thành một đoàn, cô ta nhìn cửa, trong lòng nghĩ bạn bè cùng phòng nhất định cũng hi vọng cô ta tiếp tục sống tốt.

Cô ta mím môi, lập tức muốn khóc, nhưng rất nhanh cô ta lại tự nói với mình nhất định phải kiên cường, chỉ có khi cô ta an ổn sống tiếp mới không phụ lòng bạn bè cùng phòng của cô ta.

"Này alô! Có người sống không? Có người sống không?"

Đột nhiên bên ngoài truyền tới một hồi âm thanh, Khổng Tuyết Nhu nhìn qua bệ cửa sổ, chỉ thấy một chiếc xe lửa đang bay trên trời.

Cô ta kinh ngạc há to miệng, nhưng rất nhanh cô ta đã kịp phản ứng lại, đây là tới cứu cô ta!

Cô ta cũng biết đất nước sẽ không bỏ rơi bọn họ, cô ta vẫy vẫy tay về phía xe lửa, nhưng xe lửa vẫn lượn quanh trên không trung như cũ.

Khổng Tuyết Nhu muốn kêu, nhưng lại sợ tang thi ở ngoài cửa, cô ta suy nghĩ một chút xé một chiếc váy của bạn cùng phòng cột vào trên cọc treo quần áo vẫy về phía xe lửa.

Mau tới cứu tôi!

Trên người tôi còn gánh vác kỳ vọng của những người bạn cùng phòng!

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống Thánh mẫu này, thật ra chính là hệ thống Thánh mẫn kỹ nữ, có ý nghĩa xấu, trái ngươc với thánh mẫu bình thường. Lúc không không viết rõ ràng, xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play