Nhược Vũ biết Uyển Dư tin tưởng Lâm Khải Trạch, hắn là em họ của cô nên không muốn hắn ta bị liên lụy nhưng kẻ xấu thì phải bị trừng trị.
Nhược Vũ rủ mi, nhẹ nhàng hỏi.
-Chị họ, chị có phải là bạn thân của Tiểu Vũ không?
Đầu dây bên kia im lặng.
Uyển Dư không biết Nhược Vũ có ý gì nhưng nghe xong cô lại không thể vỗ ngực khẳng định ngay được.
Cô và Tiểu Vũ, tình bạn kéo dài mười năm, từ trung học đến đại học lúc nào cũng có nhau.
Vậy mà chỉ một câu hỏi đơn giản của Châu Nhược Vũ, Uyển Dư lại không dám trả lời.
Làm bạn như vậy liệu có xứng?
Nhược Vũ bên này thở dài, nhẹ nhàng diễn giải.
-Chị họ, mọi chuyện em làm đều với mọi đích trừng trị bọn ác bá, ai vô tội chắc chắn sẽ không thể vì những lời cáo buộc của em mà bị ảnh hưởng.
Nói xong Nhược Vũ tắt máy, còn ở bên kia, vẫn chưa trả lời được câu hỏi ấy.
Nhược Vũ nhìn lên trần nhà, Uyển Dư tuy là một người kín miệng nhưng lại rất nhát gan, hiện tại cô chỉ chiến đấu một mình, bên cạnh chẳng có ai giúp sức cả.
**********
Lâm Nhất Phàm tới biệt thự nhỏ của Giai Kỳ, cổng trước không khoá, cửa chính cũng chỉ khép hờ.
Hắn nhăn trán đi vào trong, mùi rượu nồng nặc khắp phòng khách.
Giai Kỳ nằm nghiêng ngả trên sofa, chân vẫn còn bó bột, bên cạnh còn là mấy chai rượu đã hết nằm lăn lóc trên bàn lẫn dưới sàn.
Thấy hắn xuất hiện Giai Kỳ liền ngồi bật dậy, khuôn mặt phờ phạc nức nở nói.
-Nhất Phàm, anh còn không yêu em nữa có phải không?
Lâm Nhất Phàm ngồi ghế bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.
Mấy hôm nay hắn đều ngủ không ngon giấc.
Đối với loại chuyện liên quan đến tình cảm này đột nhiên hắn không có hứng thú.
Hắn mở miệng hỏi một câu chẳng liên quan tới câu hỏi của Giai Kỳ.
-Em đang bị thương, tại sao lại đi uống rượu?
Giai Kỳ như không nghe thấy lời của hắn, tay cầm thêm một ly rượu uống sạch.
Lâm Nhất Phàm cũng không hề cản.
Rượu vang đỏ trôi qua khóe miệng của mỹ nhân trước mặt, hai bên má của cô ửng đỏ, cổ họng đắng chát lên tiếng.
-Nhất Phàm, em muốn làm vợ của anh, chúng ta kết hôn đi có được không?
Cô không thể mất miếng mồi ngon như Lâm Nhất Phàm, càng muốn khắc anh ta ở bên mình để loè với thiên hạ.
Có chồng là tổng giám đốc marketing của tập đoàn xe hơi nổi tiếng thế giới thì còn gì oách hơn.
Lâm Nhất Phàm trầm ngâm nhìn khuôn mặt chờ đợi câu trả lời của Giai Kỳ, hắn chồm tới lấy chai rượu, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
-Em say rồi, chỗ này để anh uống giúp em.
Giai Kỳ bất động nhìn Lâm Nhất Phàm uống một hơi hết nửa chai rượu, cô cược với Tô Tiểu Mạt rằng Lâm Nhất Phàm sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.
Bây giờ hình như cô đã thua rồi, trong mắt hắn bây giờ không hề lưu lại chút gì từ cô cả.
Lâm Nhất Phàm đặt chai rượu trống rỗng xuống bàn rồi đứng lên.
-Sau này em phải biết yêu thương bản thân mình hơn, anh về trước đây.
Lâm Nhất Phàm rời đi không lưu luyến, hắn ngồi trong xe nhìn căn biệt thự nhỏ màu hồng nhạt, màu mà Giai Kỳ thích.
Trước kia hắn mua căn biệt thự này là vì cô, vì hắn ao ước cùng cô sống chung một mái nhà nhưng bây giờ hắn không còn cảm giác muốn tới đây nữa.
Lâm Nhất Phàm mở điện thoại gọi cho Tô Tiểu Mạt.
-Tiền tôi đã chuyển cho anh, giúp tôi tìm cho Giai Kỳ một người giúp việc.
Cô ấy đang bị thương, di chuyển không tiện, hắn cũng không có thời gian ở bên cạnh, tìm cho cô một người giúp việc là thích hợp nhất.
Tiếng khởi động xe vang lên rồi Giai Kỳ còn thất thần ở trên sofa, Lâm Nhất Phàm theo đuổi cô bốn năm, cô không đồng ý.
Đến khi cô gật đầu rồi, hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn bảo cô sau này phải biết yêu thương bản thân mình, vậy có phải hắn đã không còn yêu cô nữa?
Tại sao vậy? Có phải là vì Châu Nhược Vũ không?
Giai Kỳ tức giận ném chai rượu rỗng xuống sàn nhà, mảnh chai văng lên tung tóe tạo nên tiếng đổ vỡ cực kì chói tai.
************
Tửu lượng của Lâm Nhất Phàm rất tốt nhưng uống một mạch hết nửa chai Madeira có nồng độ cồn cao, hắn cảm thấy hơi choáng váng.
Lâm Nhất Phàm với lái xe tốc độ như tay đua F1 nhanh chóng trở về bệnh viện, đầu hắn hơi đau.
Nhược Vũ đã ngủ say từ đời nào, mặc dù bây giờ mới hơn bảy giờ tối.
Hắn quăng áo khoác qua một bên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra liền tắt hết đèn trong phòng.
Nhược Vũ lúc ngủ cứ như một cái bánh bao trắng trẻo, hai má phúng phính cực kỳ đáng yêu, hôm nay cô đã có thể nằm nghiêng để ngủ.
Dáng ngủ thoải mái nhất của cô.
Lâm Nhất Phàm đứng bên mép giường ngây ngốc nhìn cô một hồi.
Mặt mày nóng ran hết cả lên.
Nhược Vũ đang ngủ ngon đột nhiên thấy bên nệm lún xuống một khoảng, cô nhăn mặt quay đầu thì một bàn tay túm lấy bụng cô ôm chặt.
Hơi rượu nóng hổi phả vào tai cô, không cần mở mắt cũng biết.
Đê tiện thế này chỉ có thể là Lâm Nhất Phàm.
-Thả tôi ra, anh uống say tới lú lẫn rồi à, tôi là Châu Nhược Vũ, không phải vũ công ở quán bar.
Mới đi gặp cô ta về, còn uống rượu say như vậy, bây giờ lại về đây thả dê với cô, tội của hắn phải thiến mới khiến cô hả dạ.
Nhược Vũ đạp đạp cái chân của hắn hòng thoát thân nhưng người bên cạnh lại tiếp tục càn quấy.
Lâm Nhất Phàm chồm lên phía trước, ngậm lấy tai của Nhược Vũ, cái lưỡi cứ quét đi quét lại không ngừng.
Nhược Vũ vừa tức, vừa nhột không chịu được.
-Lâm Nhất Phàm thả tôi ra.
-Cô chịu nằm yên thì tôi sẽ thả.
Cái lí luận gì vậy? Nhưng mà cô thoát không được, mà cái lưỡi của hắn đã di chuyển tới cổ của cô rồi.
Nhược Vũ cắn răng nằm yên, nếu như trên tay cô có một cây kéo, cô sẽ cắt lưỡi của hắn ngay lập tức.
Cô nghe lời nằm yên nhưng Lâm Nhất Phàm không giữ lời, hắn vẫn miệt mài dây dưa với chiếc cổ trắng mịn của Nhược Vũ, hai tay của cô đã bị hắn khoá ở đầu giường.
-Lâm Nhất Phàm anh vô lại từ trong bụng mẹ à.
Tên khốn kiếp thả tôi ra mau.
Lâm Nhất Phàm đau nhức phần thân dưới dữ dội, hắn muốn giải toả nhưng cô còn đang không khoẻ.
Lâm Nhất Phàm ngước lên nhìn cô, mặt hắn vừa đỏ vừa nóng, hắn áp cánh môi lên môi Nhược Vũ nhưng cô tránh qua một bên.
-Tôi không có hứng thú với anh.
Nhược Vũ đối với loại chuyện nam nữ gần gũi này không phải không có cảm giác nhưng cô rất ghét cảm giác đó chỉ xảy ra khi đó là Lâm Nhất Phàm.
Một người chết đi sống lại, một người vì tình mà bỏ mạng như cô làm sao dễ dàng chấp nhận chuyện này, mà người trước mặt lại là em ruột của Lâm Khải Trạch.
Ba chữ “không hứng thú” đập vào tai Lâm Nhất Phàm khiến hắn đột nhiên điên tiết, quả nhiên cô kìm hãm được con hổ dữ đang cuồn cuộn trong người hắn, nhưng một con sư tử lại thức dậy rồi.
Hắn chống hai tay xuống giường đặt Nhược Vũ nằm dưới thân, ép cô phải nhìn thẳng mặt hắn rồi gằn giọng hỏi.
-Tôi là chồng của cô, cô không hứng thú với tôi, vậy chẳng lẽ người cô hứng thú là Lâm Khải Trạch?