Lâm Nhất Phàm quét qua đôi dép đang nằm lăn lóc ở dưới gầm giường, hai đôi dép này hoàn toàn giống nhau.

Mặc dù không phải chỉ có bệnh viện mới dùng loại dép này nhưng bất ngờ là lại trùng hợp đến như vậy.
Hắn lướt qua người Nhược Vũ, cô ung dung nằm đó xem ti vi, ra dáng một người không màng thế sự.
Lâm Nhất Phàm bóp chặt mi tâm nghi ngờ suy đoán của chính mình.
Lúc vắng mặt hắn Châu Nhược Vũ luôn kè kè với Lâm Khải Trạch, nên không có lí gì cô lại đi làm khó Lâm Khải Trạch ở chốn đông người như thế.

Mà từ bệnh viện đến Trương Thị cũng chẳng phải gần, có khi chưa đến được cổng của Trương Thị cô đã lăn đùng ra bất tỉnh rồi.

Nhưng nói kiểu nào cũng thấy Nhược Vũ rất bí ẩn.
Nhược Vũ cầm chắc remote tivi trong tay, chốc lát lại lén lút nhìn Lâm Nhất Phàm, hắn không tra hỏi cô nữa nhưng khuôn mặt hắn bây giờ cũng chẳng được vui.
Nhược Vũ cắn cắn môi khấn vái trong lòng cầu cho mọi chuyện được suôn sẻ.
-Cô có muốn ăn gì không?
Lâm Nhất Phàm đóng laptop đứng lên hỏi Nhược Vũ, nhìn hắn có vẻ như đang muốn ra ngoài.
Nhược Vũ tắt tivi kéo chăn lên cao lắc đầu rồi vờ nhắm mắt ngủ.
Lâm Nhất Phàm cũng không làm phiền, hắn cho tay vào túi quần thong thả đi ra ngoài.
Lâm Khải Trạch đứng ở cuối hành lang tầng hai của bệnh viện, ánh đèn đường hắt hiu lên khuôn mặt anh tuấn ấy.

-Từ Khôn, cho người điều tra camera xung quanh Trương Thị cho tôi, đừng để người khác tìm ra nó trước.
Nói Lâm Khải Trạch có liên quan đến cái chết của Trương Nhược Vũ hắn không tin lắm, vì dù gì đó cũng là anh trai của hắn, cái hắn muốn điều tra là danh tính thật của cô gái kia.

Hắn muốn biết cô gái đó và Châu Nhược Vũ có phải là cùng một người hay không.
*********
-Lâm tổng, chuyện hôm nay rất đáng lo ngại, nếu cảnh sát điều tra về cổ phần của Trương Thị, chắc chắn tôi sẽ không tránh khỏi liên quan.
Triệu Phi ở bên này gọi điện cho Lâm Khải Trạch, chuyện sáng nay làm ông ta hú vía một phen.

Vận may của ông ta đang phất lên như diều gặp gió khi không lại có kẻ ngáng đường, mà kẻ này lại biết trong tay ông ta không có giấy tờ nào hợp pháp.
Lâm Khải Trạch bên này cũng đau đầu không ít, người của hắn tạm thời gã gỡ bức ảnh kia xuống nhưng vẫn chưa tìm được người.
-Chuyện ở cục cảnh sát cứ để tôi lo, ông cứ chuyên tâm vào Trương Thị đi, nhớ kín kẽ một chút, đừng để người khác nghi ngờ.
Lâm Khải Trạch ngắt điện thoại, hắn đứng lên mở khoá két sắt lấy ra toàn bộ giấy tờ liên quan đến cổ phần Trương Thị.
Trương Nhược Vũ mới mất chưa lâu, hắn vẫn chưa thể đi đổi tên cho đúng với quy trình, hiện giờ chỉ có thể đẩy Triệu Phi làm bức bình phong che mắt dư luận nhưng hình như kế hoạch này đang bị lung lay rồi.
*************
Nhược Vũ nằm viện hơn ba ngày, Châu gia không một người đến thăm, cũng chẳng ai gọi điện hỏi han tiếng nào.
Nhược Vũ cũng không quan tâm lắm, vì vốn dĩ họ có phải là người nhà của cô đâu nhưng Lâm Nhất Phàm thì khác, xưa nay hắn đã không thích người của Châu gia nay càng có ác cảm hơn.
Lâm Nhất Phàm ngồi bên bàn phân ra từng phần cơm do người giúp việc mang tới, những món này đều do chính tay mẹ của hắn nấu cho con dâu.
Nhược Vũ hôm nay đã có thể xuống giường vận động, cũng không cần phải truyền dịch nữa.
Cô buồn chán đung đưa hai chân xuống giường rồi hỏi Lâm Nhất Phàm.
-Anh nói với bác sĩ cho tôi về nhà được không, tôi khoẻ lắm rồi, ở đây tù túng quá tôi thấy không thoải mái.
Lâm Nhất Phàm không trả lời, chuyên tâm đổ canh ra bát.
-Lại đây ăn cơm.
Nhược Vũ hừ mũi, lết cái thân biếng nhác ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Trên bàn toàn canh với thịt, cô ngấy đến không chịu được nhưng vẫn cố nuốt để không phụ lòng của Lâm phu nhân.
Lâm Nhất Phàm thấy cô ăn giống như chịu cực hình, hắn ăn cũng không vô nhưng bác sĩ đã nói cô chỉ được ăn đạm bạc để ổn định lại dạ dày, nên hắn cũng thôi đề xuất món khác để cô đổi khẩu vị. Đợi cô xuất viện rồi muốn ăn gì thì tùy ý.
Bữa cơm nhàm chán còn chưa kết thúc, điện thoại của Lâm Nhất Phàm đã vang lên, là Giai Kỳ gọi tới.
Nhược Vũ thấy tên của Giai Kỳ xuất hiện trên màn hình liền bĩu môi liếc mắt, rồi chú tâm vào miếng thịt luộc trong chén của mình.
Lâm Nhất Phàm đứng lên đi đến góc phòng nghe điện thoại.
-Anh nghe đây.

-Nhất Phàm, em xuất viện rồi.
Giọng Giai Kỳ bên kia nghe buồn não ruột, còn có chút khàn đặc, Lâm Nhất Phàm nhíu mày.
-Em uống rượu sao?
Mấy ngày qua lo cho Nhược Vũ mà hắn quên mất Giai Kỳ cũng đang nằm viện, cô nói mình xuất viện rồi hắn thấy mình có hơi vô tâm.
Giai Kỳ ở bên kia nhoẻn miệng cười, bàn tay lắc lư ly rượu trong tay đau khổ nói.
-Chân em đau nhưng bên cạnh không có ai cả, uống nhiều rượu vào thì cảm giác đau sẽ biến mất.
Nói xong Giai Kỳ ngắt điện thoại.
Lâm Nhất Phàm gọi lại mấy lần đều không liên lạc được, hắn gọi cho Tô Tiểu Mạt thì không ai bắt máy.
Sợ Giai Kỳ sẽ xảy ra chuyện, vì ngoài hắn và Tô Tiểu Mạt ra thì cô chẳng còn ai cả.

Hắn quay lưng thấy Nhược Vũ còn đang vật lộn với chén cơm trong tay, cô hiện giờ cũng không còn đáng lo nữa.
-Cô ngoan ngoãn ở đây, tôi ra ngoài một chút, đừng có chạy ra ngoài quậy phá, tôi mà biết được sẽ chặt gãy chân của cô.
Lâm Nhất Phàm lấy áo khoác rời đi, Nhược Vũ ở đây cũng gác đũa không ăn nữa.
Làm như cô là tù nhân không bằng, cô ta mới gọi điện đã tất tả chạy đi, còn anh anh em em ngọt hơn cả đường.

Nói chuyện với cô được hai câu đã lên giọng, đã biếи ŧɦái còn không được dịu dàng.

Lâm Nhất Phàm chết tiệt.
Nhược Vũ lảm nhảm một mình rồi hậm hực nằm xuống giường, tiếp tục mở điện thoại xem tin tức về Trương Thị.
Sau hai ngày Trương Thị vẫn không có gì biến đổi, vợ của Triệu Phi là mợ ba của cô vẫn up ảnh mua hàng hiệu đều đều, mặc dù trên mạng vẫn không ngừng tăng những bình luận mang tính công kích, bảo ông ta phải sao kê tài sản minh bạch.
Trương Thị không phải một tập đoàn nhỏ, Trương Nhược Vũ lại là một tiểu thư có danh tiếng.

Tiền, sắc, quyền lực cái nào cũng đủ cả, đùng một cái chết đi khiến nhiều người không khỏi tiếc cho hồng nhan bạc phận.
Triệu Phi trước đây chỉ là một cổ đông nhỏ của Trương Thị, nay tự nhiên một phát lên mây, ngoài những người nghi ngờ ông ta dùng cách không trong sạch ra còn có kẻ sanh lòng đố kỵ.

Nhưng lạ ở chỗ, cảnh sát không hề thẩm vấn ông ta, khi ông ta ngang nhiên điều hành Trương Thị, mà khi cô đã làm loạn ở Trương Thị rồi ông ta vẫn ung dung.
Nhược Vũ gác tay lên trán suy tư, nếu cô đến đồn cảnh sát để đưa bức ảnh của mình để trình báo, thì có phải là tự chui đầu vào cái bẫy do bọn họ kì công giăng sẵn không?
“Tiếng nhạc chuông.”
Là Uyển Dư gọi điện đến.
-Em nghe đây chị họ.
-Tại sao cô lại không giữ lời, cô nói chỉ làm khó đến Triệu Phi, sao còn gây chuyện với Khải Trạch?
Hôm nay Uyển Dư mới xem lại đoạn video hôm trước, diễn biến khiến cô không khỏi tức giận.

Châu Nhược Vũ là con dâu của Lâm gia, lại đi tố cáo anh chồng trước bàn dân thiên hạ.
Xưa nay tình cảm Khải Trạch dành cho Tiểu Vũ khiến ai ai cũng phải ghen tị, thì làm sao có chuyện Khải Trạch nhúng tay vào cái chết của Tiểu Vũ được.

Hơn nữa, bức ảnh mà cô nhắc đến không hề có thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play