Cô và Lâm Khải Trạch cùng nhau đi chọn xe, cùng nhau đi ăn, cười cười nói nói sao chẳng bao giờ nghe cô nói là mình không hứng thú.
Cô và hắn cùng tổ chức lễ cưới, cùng đăng kí kết hôn, được hai họ chúc phúc, được pháp luật công nhận, gần gũi nhau không bị ai cầm tù.

Như vậy cô lại không thấy hứng thú sao?
Lâm Nhất Phàm hai mắt bừng những tia lửa, con ngươi rim thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Vũ ở bên dưới.
Nhược Vũ ở dưới cũng giận dữ không kém, cô và hắn không có tình cảm với nhau, thì việc cô nói không có hứng thú với hắn thì có gì là sai, lôi Lâm Khải Trạch vào làm gì.

Tên khốn nạn đó, nếu gϊếŧ người mà không đền tội thì cô gϊếŧ hắn từ lâu rồi.
Nhược Vũ trừng mắt quát vào mặt Lâm Nhất Phàm.
-Tôi và anh không có tình yêu, chuyện mua vui bằng thể xác này khiến tôi cảm thấy kinh tởm, anh như vậy, anh trai của anh cũng thế đừng có lôi hắn ta vào đây.
Nhược Vũ mất bình tĩnh không kiểm soát được lời nói của mình, mà Lâm Nhất Phàm bây giờ như một con thú dữ, hắn có thể nuốt chửng cô bất kì lúc nào.
Mua vui bằng thể xác sao? Cô ấy nghĩ hắn chủ động với cô là vì hắn nghĩ cô giống như những loại phụ nữ buôn phấn bán hoa ngoài kia.

Nghĩ kỹ thì lúc trước hắn đã từng mắng cô như vậy.

Sự tức giận của Nhược Vũ khiến Lâm Nhất Phàm thấy cô thật lạ lẫm, dường như trong đôi mắt to tròn trong vắt ấy là vạn nỗi căm thù khó tỏ cùng ai, hắn không biết suy đoán của mình là đúng hay sai nhưng hắn và cô trước đây không quen biết, kể cả Lâm Khải Trạch cũng vậy, thì lấy đâu ra sự thù hằn ấy?
Nhược Vũ không xô đẩy Lâm Nhất Phàm, cũng thôi không đôi co cùng hắn nữa.

Cô xoay mặt vào trong tránh va chạm ánh mắt với hắn, cô tức giận như thế làm gì, tức giận vì hắn còn vương mùi nước hoa của người phụ nữ khác mà bây giờ lại muốn chiếm lấy cô sao?
Lâm Nhất Phàm thấy cô im lặng, hắn cũng không nhỏ mọn kiếm chuyện nữa nhưng hoả khí trong người của hắn vẫn tăng chứ không hề giảm.
Lâm Nhất Phàm rời khỏi người của Nhược Vũ, tưởng hắn sẽ trở về chiếc sofa quen thuộc của mình nhưng không, hắn nằm xuống bên cạnh cô, nhấc đầu cô gối lên tay mình rồi ôm chặt cô nhắm mắt ngủ.
Nhược Vũ tất nhiên là không phối hợp, Lâm Nhất Phàm không có ý định bỏ cuộc, hắn thì thầm bên tai cô.
-Hôm nay tôi muốn ngủ trên giường, nếu cô muốn tập thể dục cùng tôi thì cứ tiếp tục càn quấy.
Càn quấy? Ai mới là người càn quấy, đồ vô lại.
Nhược Vũ không cam tâm nhưng hôm nay suýt nữa cô đã bị ăn thịt rồi, an phận một chút, ngày tháng sau này còn có thể nhờ vả tới hắn.
Nhược Vũ cả đêm đấu tranh tâm lí dữ dội, cuối cùng biện bạch bằng lý do, đây cũng không phải lần đầu tiên cả hai ngủ cùng nhau, mệt mỏi quá cô mới miễn cưỡng chợp mắt, lúc này đã là 1 giờ sáng.
Cô gái nhỏ bên cạnh đã yên giấc, người đàn ông phía sau mới mở mắt ra ngắm nhìn thần sắc của cô.
Nhược Vũ lúc ngủ luôn nằm co ro một chỗ, y như đang sợ sệt một thứ gì đó vô hình, cô nhìn thoáng qua rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối và nhạy cảm vô cùng.
Lâm Nhất Phàm đã tỉnh rượu, đầu óc lúc này sáng suốt hơn lúc nào hết, rõ ràng khi tỉnh và khi say cảm giác hắn dành cho cô đều giống nhau, không hề có chuyện chỉ xem cô là công cụ để phát tiết.
Lâm Nhất Phàm hôn lên tóc Nhược Vũ rồi cũng mơ màng trong giấc ngủ.
“Cốc, cốc.”
Đôi nam nữ ở trên chiếc giường chật hẹp ôm lấy nhau không một kẻ hở, cô gái có lúm đồng tiền sâu hút chẹp chẹp miệng, cạ cạ khuôn mặt láng mịn vào cổ của người con trai, hắn cũng hết sức phối hợp rướn cổ lên cho cô cạ vào, bàn tay to lớn túm lấy hông của cô kéo sát vào hông của mình.
“Cốc, cốc, cốc.”
Đang trong đà phấn khích tiếng ồn bên ngoài cứ vang lên làm phiền, mi tâm Lâm Nhất Phàm nhíu chặt, hắn bực mình mở mắt nhìn ra cửa.
Qua khe kính nhỏ, hai người mặc áo blouse trắng gõ cửa không ngừng, bác sĩ đến rồi.
Lâm Nhất Phàm đảo mắt nhìn Nhược Vũ kế bên vẫn ôm mình thật chặt không chịu rời, miệng cô chốc chốc cứ chẹp chẹp rồi mím môi một cái, hình như cô mơ thấy mình đang ăn cái gì thì phải.
Lâm Nhất Phàm bật cười rồi hận đám người phá rối ngoài kia nhưng đó là nhiệm vụ của họ, không trách được.
-Nhược Vũ! Dậy thôi bác sĩ đến rồi.
Giọng của Lâm Nhất Phàm cứ ấm áp như mùa xuân vậy, Nhược Vũ mới đầu còn không chịu dậy nhưng rồi nhớ ra chuyện gì đó, cô ngồi bật dậy suýt nữa đã ngã xuống giường rất may là Lâm Nhất Phàm lôi lại kịp.
Nhược Vũ muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Trời ạ, tối qua cô ôm hắn ngủ cả đêm, thế này thì biết giấu mặt vào đâu nữa.
Nhược Vũ đỏ mặt xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, Lâm Nhất Phàm cũng không nói gì đi ra mở cửa.
Bác sĩ và y tá đi vào, sắc mặt không được vui cho lắm.
Sau khi kiểm tra cho Nhược Vũ xong, không có gì bất thường, nam bác sĩ khó chịu nhắc nhở.
-Giường này là giường bệnh, anh chị muốn làm việc riêng thì về nhà mà làm.

Chúng tôi còn phải đi khám cho rất nhiều bệnh nhân, không phải chỉ phục vụ cho riêng hai anh chị.
-Vậy được, hôm nay cho chúng tôi làm thủ tục xuất viện.
Bác sĩ muốn lên tăng xông với Lâm Nhất Phàm, hắn cũng đâu cần phải thẳng thắn như vậy.
Nhược Vũ xấu hổ muốn chết nhưng về nhà thì tốt rồi, ở đây đúng là không thoải mái.
Lâm Nhất Phàm mặt lạnh tanh không lay chuyển, cô khỏe rồi thì về nhà dưỡng bệnh, hắn thuê bác sĩ được, không cần ở đây nghe mấy lời không lọt tai.
Lâm Nhất Phàm đi làm thủ tục xuất viện, Nhược Vũ đã thu xếp đồ xong.

Cả hai cùng nhau về lại Lâm gia, cả đoạn đường không nhìn nhau, cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Lâm phu nhân ra đón con dâu, hỏi han đủ thứ, mấy hôm nay bà không quay lại bệnh viện nữa vì muốn để hai đứa gần gũi nhau thêm, thấy con trai kệ nệ xách đồ của Nhược Vũ đi vào, bà biết cách của mình có hiệu quả rồi.
Nhược Vũ rời khỏi vòng tay của Lâm phu nhân để trở về phòng, lúc này Lâm Nhất Phàm đang sửa soạn để đến công ty.

-Cô ở nhà đừng chạy lung tung, vẫn chưa khỏi hẳn đâu.
Lâm Nhất Phàm đứng trước gương chỉnh cà vạt, thuận miệng nhắc nhở Nhược Vũ một câu.

Cô không nói gì ngồi yên một góc bấm điện thoại.
Lâm Nhất Phàm đi rồi Nhược Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện sáng nay đúng là ám ảnh tâm trí của cô.
************
Lâm Nhất Phàm vừa tới Lâm Thị đã thấy Từ Khôn đứng đợi sẵn.
Đợi hắn yên vị trên ghế Từ Khôn mới lên tiếng báo cáo.
-Giám đốc, buổi họp báo ở Trương Thị bị gián đoạn giữa chừng, hợp đồng hai bên vẫn chưa được kí kết nhưng 100 triệu USD đã được chuyển cho Trương Thị rồi.
Có thể thấy buổi họp báo ấy chỉ để thông báo với truyền thông về quyết định hợp tác của Trương Thị và Lâm Thị, việc ký kết hợp đồng chỉ là hình thức, còn việc hợp tác đã được ấn định từ trước.
Việc hợp tác này Lâm Khải Trạch còn không thông báo cho Lâm Nhất Phàm biết, dù hắn nắm đến ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn.

Lúc đầu Lâm Nhất Phàm cũng không quan tâm lắm nhưng bây giờ hắn thấy việc này hình như có gì đó rất mờ ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play