"Nương, người cho con cùng đi đi, bệnh của con bây giờ hết rồi". Diệp Hiểu Mạn quấn lấy nương làm nũng. Nếu trí nhớ không sai, công việc hôm nay là phía đối diện một ngọn núi, nơi đó cây cối rất xanh, chỉ vì có một hồ nước sâu, nguồn nước dồi dào. Nơi có nước là nơi có nhiều điều bất ngờ.

"Không được".

"Nương!" Nhìn thấy vẻ mặt không thương lượng của nương, Diệp Hiểu Mạn tròng mắt liền chuyển lên người gia gia.

"Để cháu nó đi đi, ở trong nhà lâu như thế chỉ sợ cũng chán lắm rồi. Để nó đi chơi đi, đừng để nó làm việc là được rồi". Nhìn đứa cháu dường như càng ngày càng thông minh, trong lòng gia gia cũng thầm có tính toán. Chủ nhà nói rồi vậy phận thấp hơn cũng không dám phản bác, Diệp Hiểu Mạn cứ như vậy đi theo mọi người.

Lúc xuất phát, Diệp Hiểu Mạn đeo lên chiếc túi nhỏ mà nương may cho, nắm tay bánh bao nhỏ vui vẻ mà theo sau mọi người, phía sau là nương và nãi nãi. Đối với bánh bao nhỏ mà nói hắn so với tỷ tỷ càng vui hơn. Tỷ tỷ không đánh hắn còn dắt tay hắn. Hắn thích người chị bị bệnh này, hi vọng bệnh của tỷ tỷ đừng bao giờ khỏi, như vậy tỷ tỷ sẽ luôn thương yêu hắn. Cùng với hành động vui vẻ của tỷ đệ hai người họ còn có người nhà huyết mạch tương liên. Tất cả những điều này chỉ có Diệp Hiểu Mạn không biết, người trong nhà mình chỉ cần yêu mình thương mình, đây luôn là chấp niệm trong đầu của nàng. Chạy nhảy một lúc cuối cùng cũng đến ba phần đất nhỏ của nhà mình.

"Các ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chơi đừng chạy lung tung" sau khi để lại lời dặn mọi người trong gia đình bắt đầu làm việc, họ cần phải lật đất tốt trước khi trời mưa, đợi đến lúc trời mưa xong mọi người mới có thể trồng hoa màu, hi vọng trước mùa đông có thể giữ lại một ít lương thực. Đối với cặp đôi tỷ đệ Diệp Hiểu Mạn mọi người rất yên tâm, trước đây tỷ tỷ rất hiểu chuyện luôn đi sau bọn họ giúp đỡ, đệ đệ cũng ngoan ngoãn ở một bên đợi, Đợi mọi người ra sức làm việc xong phát hiện ra hai dứa trẻ đã không còn bên cạnh đã là hai tiếng sau rồi. Nhìn thấy mọi người bắt đầu làm việc không chú ý đến mình, Diệp Hiểu Mạn liền theo ký ức của mình nhẹ nhàng đi đến chỗ hồ nước sâu kia, bánh bao nhỏ cũng nhẹ nhàng đuổi theo. Hồ nước sâu cách đất trong nhà không xa, vì để có thu hoạch tốt mọi người không thể không chọn nơi cách nhà xa, không tiện quản lý đất. Còn cách một đoạn chưa đến nơi, Diệp Hiểu Mạn liền cảm thấy được luồng khí tươi mát.



"Tỷ tỷ, nương nói chúng ta không được chơi ở đây, bên trong có quỷ nước, sẽ đem chúng ta xuống dưới ăn luôn". Bánh bao nhỏ đầy bất an không giống Diệp Hiểu Mạn đầy nhàn nhã.

"Yên tâm tỷ tỷ sẽ không đến gần, hơn nữa tỷ tỷ còn đi bắt cá, để bánh bao nhỏ có thịt ăn". Nàng dắt theo trẻ nhỏ cũng không có ý muốn lại gần. Nói đến thịt, nước miếng của đứa trẻ mấy tuổi đều chảy ra rồi. Thịt đã từng ăn, vừa nói vị của nó vẫn còn trên miệng đây, quỷ nước lại chưa từng thấy bao giờ, so sánh với nhau đương nhiên thịt quan trọng hơn. Diệp Hiểu Mạn tìm một cây gậy to khoảng hai ba đốt ngón tay, sau đó lấy vòng tuyến và kim thêu hoa từ trong túi ra. Đem vòng tuyến buộc chặt ở đầu gậy, tìm đến một hòn đá ròi mài thành móc câu cá đặt ở một đầu dây thừng, lại lấy cây gậy đặt ở bên cạnh đào đất cỏ.

"Ha ha cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi". Diệp Hiểu nhìn con giun đã giẫy dụa không ngừng trên tay tỏ ra rất vui vẻ. Một lúc sau một cây gậy câu cá tự chế đã ra đời. Diệp Hiểu Mạn vui vẻ đi đến gần hồ nước, đi đi lại lại mấy lần cuối cùng cũng đem móc câu ném vào được trong nước. Nhưng sợi dây lại nổi trên mặt nước theo chiều gió bồng bềnh. Móc cá không vào được trong nước, vậy làm sao cá mắc câu được đây!".

"Bánh bao nhỏ em đi nhặt một hòn đá đến đây, to bằng nắm tay em là được". Con người chính là loại động vật có trí tuệ cao nhất, việc nhỏ này còn không làm khó được nàng. Cuối cùng chuẩn bị đã đầy đủ, lại lần nữa theo khuôn mẫu mà ném cần câu xuống nước, lần này nhờ có trọng lượng của hòn đá dây thừng đã rơi vào trong nước. Diệp Hiểu Mạn một tay cầm cần câu một tay chống cằm, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảm giác cá cắn câu. Bánh bao nhỏ cũng yên lặng ở bên cạnh nàng.

Hơn mười phút trôi qua, bánh bao nhỏ đợi có chút không kiên nhẫn nữa, ở chỗ đó xoay đi xoay lại, vừa muốn nói chuyện lại bị Diệp Hiểu Mạn dọa rồi.

"Cá, cá, cá cắn câu rồi". Diệp Hiểu Mạn hưng phấn kêu to, cái cảm giác kéo xuống nằng nặng này tuyệt đối không nhầm. Vốn muốn thử, không ngờ cá ở đây lại đói như vậy, mới có cá cắn câu. Nàng có thể nói rằng chúng nó chưa từng bị thử dụ hoặc mới có thể ngốc như thế. Trong lòng đang nghĩ nhưng động tác ở tay không dừng lại, quen thuộc thu dây lại, đương nhiên là rất cẩn thận thu dây về, bởi vì ở đây không có gậy câu cá tự động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play