Nhìn thấy người nhà bảo vệ mình như vậy, Diệp Hiểu Mạn biết mình cũng không cần phải lo lắng về chuyện này nữa, không có gì quan trọng bằng sự tín nhiệm của người thân. Nghe xong lời nói này nàng rời khỏi vòng tay của Diệp Trung Căn chạy đến chỗ rỗ rau xà lách "Gia gia, có phải những người từng ăn rau xà lách này đều bị mất máu quá nhiều mà chết đúng không ạ?"

"Đúng thế. Những người đó thật đáng thương, nếu không phải trong nhà nghèo đến không còn cách nào cũng sẽ không mạo hiểm đi hái rau này".

"Thật ra những cái đấy đều không liên quan đến rau này, chỉ là những người đó không rửa sạch rau mà thôi. Đồ ăn này thực ra có một đặc điểm là dễ thu hút lại động vật thân mềm gọi là bọ hút máu, loại này thích nhất chính là máu, một khi chạm vào liền chui vào da người, nếu kịp thời phát hiện ra có thể đánh chỗ gần đó, nó sẽ đi ra, nếu chui vào người rồi thì rất phiền phức". Y học hiện đại phát triển có thể phẫu thuật lấy ra, ở thời đại lạc hậu này đúng là không biết phải làm thế nào: "Lúc chúng ta hái rau này, không được hái đoạn lộ trên mặt nước thấp, cần phải hái quá mặt nước một đoạn, hơn nữa hái gần đỉnh, như vậy sẽ phòng tránh được bọ hút máu. Lúc rửa cần phải cẩn thận, mỗi lá đều phải rửa, mặt trước mặt sau đều phải xem, sau khi rửa sạch lấy ít muối ngâm trong nước sau đó mới nấu".

Diệp Trung Căn lúc mới đầu vẫn còn nghi ngờ nhưng hiện tại thấy Diệp Hiểu Mạn chưa nhìn thấy nhưng có thể nói ra hơn nữa nói được đạo lý rõ rang cũng không hoài nghi nữa.

"Được rồi, các ngươi cứ theo phương pháp của Mạn Mạn nói xử lí rau này, tối nay chúng ta sẽ ăn nó" Sau thu hoạch vụ thu phải nộp một phần lương thực, lương thực trong nhà cũng không dư nhiều nữa rồi, giờ cách thu hoạch vụ thu cũng rất lâu nữa, mỗi nhà đều phải tiết kiệm ăn, lo lắng không qua được vụ thu hoạch thu năm sau. Cả cuộc đời đều là mặt hướng xuống đất lưng đối diện trời, họ đều là những người xem ông trời ăn cơm, năm nay thu hoạch không tốt, ngày mai thế nào cũng không biết được.

"Cha!"

"Lão đầu tử!"

Mọi người trong nhà đều không tán thành nhìn Diệp Trung Căn, đối với lời nói của một đứa trẻ bảy tuổi, họ thế nào cũng không có cách tin được.

"Cứ như thế đi, tối nay ta sẽ ăn rau này". Diệp Trung Căn rất cứng rắn mà nói.

Giờ khắc này Diệp Hiểu Mạn rất cảm tạ nàng có một người ông đặc biệt sáng suốt không cổ hủ.



"Gia gia người yên tâm, cháu khẳng định mọi người nhất định chưa từng được ăn rau dại nào ngon như vậy đâu". Bởi vì nó vốn dĩ không phải là rau dại. Vì không muốn mọi người nghi ngờ trong lòng, Diệp Hiểu Mạn đem rổ rau nhấc lên nhanh chóng chạy ra chỗ lu nước bắt đầu rửa sạch.

Lưu Giai Giai và Lý Minh Hà không yên tâm mà đi theo, nhìn thấy động tác thành thạo của Diệp Hiểu Mạn cũng không hoài nghi nữa.

"Mạn Mạn, cần nương giúp không?" Lưu Giai Giai đau lòng con gái hỏi.

"Được ạ!" Chỉ cần họ tham gia cùng, biết rõ quá trình sẽ không còn lo lắng nữa.

"Nãi nãi, nương rửa như thế này bọ sẽ không bám ở phía trên nữa". Vừa rửa Diệp Hiểu Mạn vừa dạy họ "Mọi người xem, đây chính là con bọ hút máu người". Nàng đem một chiếc lá có con bọ hút máu ở phía trên cho hai người họ xem. "Lúc con hái chỉ cần ở phía trên cao cho nên bọ rất ít, nếu họ không biết sẽ hái ở phần nhiều bọ lên. Rửa kĩ càng, bọ sẽ không còn nữa".

"Con bọ này lợi hại như thế ư?" chỉ cần một con bọ cũng có thể giết chết một người, đối với nông thôn rất hay tiếp xúc với bọ mà nói thật sự là không quá tin tưởng.

"Đúng vậy, con bọ này không thể so sánh với những con bọ bình thường được, con bọ này không dễ chết, bỏ vào trong nước cũng sẽ không chết ngay". Chưa từng gặp con bọ có sức sống mãnh liệt như vậy sẽ không thể dễ dàng tin tưởng được.

"Thật sao, vậy cũng quá đáng sợ rồi". Những con bọ bình thường một chân liền có thể dẫm chết. Nghe xong lời của Diệp Hiểu Mạn, Lưu Giai Giai và Lý Mình Hà cũng dám qua loa nữa mà tỉ mỉ rửa hơn. Một lúc sau ba người đều đã rửa sạch một đống rau xà lách. Sau khi rửa sạch, Diệp Hiểu Mạn bỏ rau xà lách vào trong chậu gỗ, dự định ngâm nó sau đó vào trong bếp lấy ít muối bỏ vào trong chậu.

Đợi làm xong mặt trời cũng từ phía tây lặn xuống, mọi nhà đều mang theo công cụ ăn cơm tranh thủ lúc chạng vạng không quá nóng mà đi ra ruộng, một mảnh âm thanh hò hét.

"Hiểu Mạn, bên ngoài nắng, con ở nhà trông đệ đệ đừng đi linh tinh, nương sẽ về sớm làm đồ ăn cho các con". Giống như những ngày khác, Diệp Hiểu Mạn bị sắp xếp ở nhà trông bánh bao nhỏ. Trong ấn tượng của nàng từ lúc bị trúng nắng phát sốt, mọi người đều không cho nàng ra ngoài làm việc. Gia gia chỉ có cha là một người con, đối với người cổ đại đây là việc rất bị người khác xem thường, cho nên Diệp Hiểu Mạn tuy rằng là nữ nhi nhưng rất được mọi người yêu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play