“ Gia gia.” Diệp Hiểu Mạn vui vẻ cầm túi chạy tới đại sảnh sau đó bổ nhào vào người Diệp lão rồi nói: “ Gia gia, gia gia, ngươi biết túi này là dùng giấy gì làm ra không? Bên ngoài có bán hay không?” Nàng bây giờ là gấp không chờ được mà muốn biết thực nghiệm của bản thân có thành công hay không.
Diệp lão không có tiếp nhận túi mà chỉ tuỳ ý mà nhìn: “ Cái này là dùng giấy dầu để làm, bên ngoài có bán, giá cũng không đắt.”
Cũng bởi vì giá không đắt, người bán bánh mới có thể dùng nó để đựng bánh đâu, giá rẻ lại không dính mỡ đây đúng là quá thích hợp để dùng.
Giá rẻ? kia đúng là thật tốt quá, nàng còn tưởng giấy này nếu là quý thì nón đi mưa của nàng cũng không thể bán được. Nêu làm ra nón đi mưa bán giá qua cao thì là không thể, bởi mua thứ này đều là dân chúng, giá quá cao là không có ai chịu mua, như vậy liền làm không công rồi.
“ Gia gia, có thể giúp ta đi mua ba khối lớn giấy dầu dùng để làm nón đi mưa không?”
Diệp Hiểu Mạn vừa nói xong, gia gia liền biết nàng muốn dùng giấy này để làm gì.
“ Được. Bất quá ngươi là quên đi một chuyện.” Diệp lão nhìn Diệp Hiểu Mạn nói.
Quên một chuyện? Nàng có đem chuyện gì quên mất sao? Hình như là không có đi.
“ Ngày mai chính là phiên họp chợ, ngươi không phải để cho nam hài kia mang con cua đến cho ngươi sao? Ngươi ngày mai là không tính đi?” Diệp lão hỏi: “ Người nếu là không đi gia gia giúp ngươi mua trở về.”
Con cua? Ây gia, nàng như thê nào đem chuyện này quên mất. Nếu nàng thật sự không đi để nam hài kia cứ chờ ở đó đúng là quá tội lỗi a, nàng nghe cha nói biển gần nhất cách nơi này cũng phải ba canh giờ.
“ Gia gia, không cần, ta là muốn chính mình đi.” Đây là một cách kiếm tiền của nàng, nàng không đi không phải một hút cơ hội kiếm tiền đều không có sao.
“ Được. Vậy lát nữa cùng gia gia đi bắt cá, ngày mai chúng ta lại mang chút cá đi qua.” Ai bảo bản lĩnh bắt cá của cháu gái hắn giỏi hơn hắn a.
“ Ân.” Nghĩ đến ngày mai có hai hạng mục có thể kiếm tiền Diệp Hiểu Mạn liền vui vẻ.
Tiểu bánh bao nghe được có con cua ăn nước miếng nhịn không được chảy ra, hắn nuốt nuốt nước miếng: “ Tỷ tỷ, ngày mai chúng ta lại có thể ăn con cua lớn đúng không?”
Nghe âm thanh nuốt nước miếng của tiểu bánh bao mọi người đều cười rộ lên.
“ Được, được, được. Ngày mai tỷ tỷ nấu cho ngươi a ăn.” Dù sao mang một chút trở về là được.
“ Tỷ tỷ ngươi thật tốt.” Tiểu bánh bao cười ha hả.
Sáng hôm sau, Diệp Hiểu Mạn theo gia gia tới chợ, mà cha Diệp là đem cá đưa đến Phiêu Hương Lâu. Nàng cho rằng bọn họ đã đi rất sớm, không nghĩ tới khi bọn họ vào chợ đã thấy Chiếm Hải đã đúng ở đó chờ bọn họ, bên người hắn có hai cái thùng, bên trong là tràn đầy con cua.
Lộ trình bao nhiêu canh giờ mà hắn đã tới rồi, không phải là rạng sáng 3,4 giờ hắn đã rời giường đến đây đi.
“ Lão gia gia, các ngươi tới rồi.” Thấy bọn họ tới Chiếm Hải lộ ra nụ cười chân thành.
“ Đúng vậy, ngươi tới thật sớm, trên đường phải cẩn thận a.” Diệp lão thật tâm nói.
“ Ngươi hôm nay mang đến nhiều như vậy, đây là muốn bao nhiêu tiền a.” Diệp Hiểu Mạn vui vẻ nhìn con cua rồi hỏi. Thật tốt quá, đem món ăn làm qua một lần còn có thể đem một ít về thoả mã tiểu bánh bao.
“ Cái này không cần tiền, là ta tặng cho nhà các ngươi.” Chiếm Hải cười hàm hậu rồi nói: “ Cảm ơn nhà các ngươi lần trước mua con cua giúp ta, để ta kịp thời đem tiền về cho nương ta chữa bệnh.” Đại phu nói nếu muộn hơn còn phải phiền toái nhiều.
“ Như thế này không thể được, không thì cứ ấn giá lần trước bán cho ta đi.” Diệp Hiểu Mạn nhìn những con cua đang phun bong bóng rồi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT