" Mạn Mạn nhanh tới đây, gia gia mua cho các ngươi bánh nương thơm ngon." Diệp lão đem một bao bánh nướng đưa qua cho Diệp Hiểu Mạn.
" Cảm ơn gia gia." Nàng tiếp nhận bánh nướng lại nhìn lên cái bàn mắt liền đỏ lên: " Gia gia, các ngươi cùng ăn, chúng ta cùng nhau ăn." Gia gia đối với bọn họ đúng là thật tốt, có đồ ăn ngon đều cho nàng và tiểu bánh bao, mua đồ ăn trở về cũng đều phân cho nàng cùng tiểu bánh bao, chính mình lại luyến tiếc ăn.
Ở một bên vánh bao tử đang ngồi ăn đến vui vẻ liền nghe tỷ tỷ nói, nhìn bánh nướng trên tay, lại nhìn người nhà ở một bên đang nhìn hắn ăn liền đứng lên đem bánh nướng trên tay xé mở: " Nãi nãi, nương, cha các người cũng ăn."
Nhìn hai tiểu hài tử hiểu chuyện như vậy, trong lòng cả nhà đều thực vui mừng, chỉ cần hài tử ăn ngon bọn họ không ăn cũng không sao hết.
" Mạn Mạn cùng Thành Thành các ngươi cứ ăn đi, chúng ta là người lớn, người lớn không ăn những thứ này. " Lý Minh Hà cười nói.
" Nãi nãi, các ngươi liền ăn đi, ngươi cũng không cần gạt ta, ta thời điểm cùng gia gia lên phố đều thấy rất nhiều người lớn ăn. Chúng ta là người một nhà đều có phúc hưởng, có đồ tốt hẳn là cùng nhau ăn." Diệp Hiểu Mạn cũng không phải là hài tử không hiểu nhân tình, làm sao có thể bị nãi nãi lừa gạt cho qua a.
" Đúng vậy, các ngươi không ăn ta cũng không ăn." Tiểu bánh bao đem bánh nước để xuống bàn, bĩu môi không cao hứng.
Nhìn bọn nhỏ như vậy, Diệp lão cười ha hả ôm lấy tiểu bánh bao: " Được được được, gia gia ăn, gia gia làm bọn họ cùng nhau ăn." Nói xong hắn xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói: " Ăn ngon thật. Tới đây, các ngươi cũng ăn một chút đi, đừng phụ tâm ý của tiểu hài tử."
Nhìn hành động của Diệp lão mọi người đều hiểu, đều tiến lên xé một khối nhỏ xuống ăn.
" Xem xem chúng ta đều đã ăn, các ngươi hiện tại có thể ăn được chưa."
Tiểu bánh bao vui vẻ mà cầm bánh nướng lên ăn, ăn đến thật sự thơm ngon, giống như một con tiểu lão thử tham ăn. Mà Diệp Hiểu Mạn ở trong lòng càng quyết tâm muốn cho bọn họ trôi qua thật tốt, sẽ không giống như hôm nay mua đồ ăn chỉ mua phân lượng của tiểu hài tử.
Ăn bánh nướng nguội lạnh, tuy rằng không ngon bằng kiếp trước, cũng đã nguội, nhưng đây lại là cái bánh nướng ngon nhất nà nàng từng được ăn.
" Thành Thành, ăn chậm một chút, mỡ trong túi không có dính lên người đi, nếu không tiểu lão thử sẽ lại cắn loạn quần áo của ngươi, ngươi liền sẽ không có quần áo để xuyên." Trương Giai Giai nhìn đến nhi tử đang ăn ngon lành mà nhắc nhở.
" Ân, đã biết nương." Tiểu bánh bao nhếch miệng cười, mọi người thấy vậy đều vui vẻ.
Không dính mỡ? Diệp Hiểu Mạn đột nhiên dừng một chút. Rồi nhanh chóng mà đem bánh nướng bỏ vào trong miệng, ba miếng đều đem nó nuốt xuống, sau đó liền cầm lấy túi xem xét. Chỉ thấy trong túi là có dính một chút mỡ lại theo túi hoạt động cũng không có bị giấy hấp thụ, nàng linh quang chợt động, nón đi mưa của nàng không phải là đang cần thứ này sao? Thật tốt quá, không nghĩ đến cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Nghĩ liền vui vẻ, nàng liền cầm túi giấy hướng bên ngoài chạy.
Nàng không có nghĩ tới chính là hành động của mình làm cho người trong nhà chua sót. Hai ba ngụm liền ăn xong, bọn họ thật then với hài tử , không thể làm cho nàng ăn ngon, ăn xong còn nhìn chằm chằm túi giấy không bỏ. Bọn họ nhất định phải hảo hảo kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho hài tử, làm cho hài tử mỗi ngày đều trôi qua thất tốt.
Chính là Diệp Hiểu Mạn cũng không biết ý tưởng của bọn họ, nàng là đang dùng nước đổ lên túi giấy để thực nghiệm đâu.
Nhìn giọt nước trên giấy xẹt qua, không chút nào lưu luyến nà chạy qua chạy lại. Diệp Hiểu Mạn tươi cười thật là thoải mái, này đúng là quá tốt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT