"Vậy Mạn Mạn nhà ta liền giao cho các con" Trương Giai Giai vui mừng cười tươi "Mạn Mạn con cũng các nàng đi chơi đi, đừng đi xa quá, nương còn phải lấy chỉ đưa cho bà con".

"Vâng ạ, nương đi đi"

"Thẩm, chúng con biết rồi ạ"

Mắt nhìn thấy Trương Giai Giai ra khỏi nhà, trong nhà chính là thiên hạ của ba đứa trẻ rồi.

"Mạn Mạn ngươi hiện tại khỏe rồi chứ?" Nhìn thấy Trương Giai Giai rời đi Diệp Mỹ Mỹ hành động cũng bạo dạn hơn, chỉ thấy nàng dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt đó dường như có thể đâm thủng Hiểu Mạn.



"Ta khỏe rồi, chỉ là người nhà ta lo lắng nên để ta ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn nữa bây giờ việc gì ta cũng đều không nhớ, họ lo lắng ta ra ngoài không tìm được đường về cho nên ta cũng chỉ có thể ngày ngày ở nhà" Ôi nghe rõ chưa, chị đây là không biết đường, các ngươi mau dẫn ta đi chơi đi, cũng để ta biết rõ cái thôn này, nói không chừng có thể ra con đường làm giàu. Tiểu thuyết ở đời trước không phải viết rồi sao, nữ chủ sau khi xuyên không đều là dựa vào núi, vào nước, vào ăn để làm giàu, hơn nữa nàng thậm chí cũng xem không ít hơn 600 quyển tiểu thuyết xuyên không, nói chung vẫn có thể tìm ra con đường thích hợp với nàng chứ. Nói rõ không phải là sao chép, đây chỉ là lấy làm mẫu, có thể kiếm ra tiền mới là quan trọng.

"Xuân Hoa, nghe rõ chưa. Vậy chúng ta bây giờ đưa ngươi đi dạo trong thôn, cho ngươi làm quen với thôn này nhé". Thời gian này nàng cũng bí bạch lắm rồi, mỗi lần muốn tìm Xuân Hoa chơi nương nàng suốt ngày nói nàng lớn rồi không thể suốt ngày ra ngoài chơi phải ở nhà học thêu thùa. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được lí do rồi, Mạn Mạn tuy là quên hết chuyện lúc trước, nhưng tính cách ham chơi vẫn là không thay đổi, nếu không chắc nàng phát điên mất.

"Được thôi, Mạn Mạn" Xuân Hoa lắc lắc đầu không biết phải làm sao, trong nhà có 5 ca ca chỉ có Mỹ Mỹ là con gái, được nhiều người sủng đã dưỡng ra cái tính cách vô lo vô nghĩ này của Mỹ Mỹ, nàng cũng biết nàng ấy bí bách đến hoảng rồi, hôm nay cũng để nàng thoải mái một chút đi vậy. Trong nhà có 3 ca ca 2 em gái, nàng ở giữa nên không có địa vị gì, việc nhà đều phải làm, tự nhiên không giống hai người họ được thoải mái đi chơi. Cha nương đồng ý cho nàng đến chơi cùng Mạn Mạn cũng là vì quan hệ của cha và ông nội Mạn Mạn, cũng may Mạn Mạn biết điểm này không lạnh nhạt với nàng mà còn đem nàng thành bạn thân.

"Ta giờ khỏi hoàn toàn rồi, sớm đã muốn ra ngoài chơi rồi, chỉ là cha nương không cho, hiện tại có các người ta không lo nữa rồi" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ cười nói "Đi thôi, hôm nay các ngươi cứ đưa ta đi làm quen thôn xóm, nếu không ta cái gì cũng không biết sẽ bị mọi người cười nói".

Cứ như vậy dưới sự dẫn dắt của hai người họ, Diệp Hiểu Mạn trong một tiếng đồng hồ đã đi hết cả thôn. Thực ra cả thôn Diệp gia cũng không tính là rất to, chỉ khoảng hơn 20 hộ, cả đường đi đều có người quan tâm hỏi han, Diệp Hiểu Mạn cũng biết đa phần người trong thôn đều là người chất phác lương thiện. Người trong thôn đều dựa vào trồng trọt mà sống, tự cung tự cấp, nếu ngày thường nhàn rỗi nam nhân trong nhà sẽ ra ngoài đi làm công, nữ nhân sẽ ở nhà thêu thùa kiếm thêm chút tiền, mọi người đều sống khá bần hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play