Vào buổi trưa, lúc Diệp Hiểu Mạn đưa Diệp Trung Căn và banh bao nhỏ đang không nỡ về đến ruộng, người trong nhà vừa nhìn vào thùng liền giật minh.
"Lão đầu tử, đây thật sự là mọi người câu được sao?" Lý Minh Hạ trơn mắt nhìn cá trong thùng, nhìn không chớp mắt, sợ chớp mắt cá sẽ không còn nữa.
"Đương nhiên. Đều đã nói Mạn nha đầu chinh là phúc tinh của nhà ta mà". Ai nói nữ nhi là thứ đền tiền, đấy là những người không hiểu cách thưởng thức, Mạn Mạn nhà họ nhưng là bảo bối trong nhà.
Diệp Hiểu Mạn cười trộm, nàng bây giờ là bảo bối của ông nội cầm trên tay sợ rơi dặt trong miệng sợ vỡ, sau này ở trong nhà còn không nói được sao. Có sự ủng hộ của ông nội, còn có gì mà nàng không làm được chứ.
Vì không muốn cho mọi người biết tiên cơ, Diệp Hiểu Mạn đậy một tầng lá cây lên trên thùng, đồng thời đem hai cái mũ cỏ rách nát không biết còn che được nắng và mưa nữa không lên trên. Dưới mọi cách che đậy và hộ tống, cuối cùng cá cũng bình an về đến nhà.
Bữa trưa đơn giản giải quyết cùng cá đã ướp tối qua, nấu cùng ít dưa chua là giải quyết xong. Nhân tiện đúng vào thời vụ phơi khô cuối thu, Diệp Hiểu Mạn bảo Trương Giai Giai đem cá xuyên vào thanh tre rồi phơi khô.
Sau bữa ăn trưa mọi người đều không có việc gì làm nên đã tách nhau ra ngồi nghỉ dưới bóng râm. Nam nhân ngồi thảo luận xem trên trấn có việc gì làm thêm không, nữ nhân thì trên tay vừa thêu miệng thì
đáp lại các chủ đề cùng mọi người. Đương nhiên ngồi cùng nhau cũng chỉ là nói chuyện hóng hớt. Chủ đề không bao giờ rời khỏi trẻ nhỏ và gia đình. Trẻ nhỏ thì tự cùng nhau chơi.
Hiểu Mạn ở nhà một mình, trước khi đến đây một thời gian cũng ở nhà vì lí do dưỡng bệnh, còn hiện tại nàng căn bản không dám ra ngoài, bời vì gặp ai nàng cũng không nhận ra, ai cũng không biết sao nàng biết được người nào là người tốt với nàng, người nào không phải. Hơn nữa, bản thân đã hơn hai mươi tuổi rồi cùng một đám hơn mười tuổi nói chuyện sẽ không biết gì đi.
Còn đang nghĩ thì trong sân vọng lại vài tiếng thánh thót: "Mạn Mạn, Mạn Mạn ngươi có ở nhà không?"
Là ai? Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn vào sân, đáp lại một cách nghi ngờ "Đây, đến đây"
Mở cửa thì nhìn thấy hai đứa trẻ khoảng mười tuổi. Nhìn thấy Hiểu Mạn thì liền cười vui vẻ.
"Đệ đệ ngươi đúng là không lừa chúng ta, hóa ra ngươi thật sự ở nhà" Một đứa trẻ mặt tròn tròn cười vui vẻ khoác tay Hiểu Mạn cùng nhau vào nhà họ. Hiểu Mạn vẫn đang ngớ người đứng ở đó, trong lúc đang định hỏi thì nương của nàng - Trương Giai Giai trở về.
"Xuân Hoa, Mỹ Mỹ hai đứa qua tìm Mạn Mạn đi chơi à" Trương Giai Giai nhìn thấy họ liền cười tươi "Mạn Mạn mau mời bạn vào nhà ngồi đi, nương tìm đồ ăn cho các ngươi". Mấy đứa trẻ luôn chơi với nhau rất thân nên khi nhìn thấy họ Trương Giai Giai rất nhiệt tình, nàng cũng nhìn thấy con gái mình ở nhà chắc
cũng bí bách.
"Vâng nương". nhìn thấy thái độ của Trương Giai Giai với họ, nàng cũng biết mấy đứa trẻ này cùng phe với nàng, chỉ là không biết tại sao nàng đến đây cũng rất lâu rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ.
"Mạn Mạn, ngươi khỏe chưa?" người điềm đạm nhất trong hai đứa hỏi "Sao nhìn ngươi có chút..." những lời ở phía sau tuy chưa nói nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.
"Ồ, xin lỗi, bị bệnh xong một ít kí ức của mình bị mất" Hiểu Mạn chớp chớp mắt "Mình cũng không phải cố ý quên các bạn" bị bệnh quả nhiên là lời nói dối tốt.
"Các ngươi đừng trách Mạn Mạn, Mạn Mạn đáng thương của ta sau lần bị bệnh nặng đến người làm cha làm mẹ như ta còn quên rồi" Trương Giai Giai liền đặt bát trúc xuống đau lòng ôm Hiểu Mạn "Mạn Mạn đáng thương của ta đã chịu khổ rồi. Thẩm không cầu gì khác, nhìn thấy các ngươi đến cũng là mong các ngươi đưa Mạn Mạn đi chơi, làm nàng sớm quen thuộc nơi này, nói không chừng nàng sẽ nhớ ra sự việc trước đây".
"Nương, đừng lo lắng, không phải hiện tại con vẫn tốt sao" Mạn Mạn áy náy nhìn về phía Trương Giai Giai.
"Thẩm, người yên tâm, chúng con nhất định sẽ chăm sóc cho Hiểu Mạn" Đứa trẻ mặt tròn vỗ ngực nói "Không nhớ nữa vậy làm quen từ đầu vậy. Mạn Mạn, mình là Mỹ Mỹ, nàng ấy là Xuân Hoa, trước đây chúng ta đều là bạn tốt, ngươi yên tâm có chúng ta ở đây có gì không hiểu cứ hỏi".
"Đúng đó, Mạn Mạn, chúng ta sẽ giúp ngươi" Xuân Hoa cũng cười gật đầu nói "Xin lỗi, lâu như vậy chúng ta mới đến gặp ngươi. Trước đây lúc ngươi bị bệnh, người nhà không cho chúng ta đến gặp người sợ làm phiền ngươi dưỡng bệnh, hôm qua nghe có người nói nhìn thấy ngươi ra ngoài rồi, hôm nay chúng ta mới gấp gáp đến tìm ngươi chơi".
Hóa ra là như vậy, bảo sao Mạn Mạn nhìn thấy họ như gặp người lạ. Xuân Hoa cũng cười giải đáp nghi ngờ của Hiểu Mạn, không thể không nói Hiểu Mạn cũng thông qua đoạn đối thoại ngắn ngủi này để hiểu rõ tính cách của hai người họ. Mỹ Mỹ là đứa trẻ vui tính không có tâm cơ gì mà Xuân Hoa cũng là đứa trẻ điều đạm biết lễ nghĩa. Xem ra người trước năng lực làm quen bạn bè cũng không tồi, không giống nàng đời trước một người bạn thân cũng không có. Cũng giống như bây giờ nàng biến mất lâu như vậy chắc cũng không có ai đau lòng vì nàng đi. Đáy mắt Hiểu Mạn hiện lên chút bi thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT