Dung Trực nói một câu này chỉ thẳng vào lòng Dung Vũ Ca, làm cho Dung Vũ Ca vừa mới ngừng rơi nước mắt lần nữa nhịn không được rơi nước mắt.

Dung Trực thấy cảm xúc Dung Vũ Ca thật vất vả mới ngăn lại bây giờ lại khóc lên, cảm thấy lời nói của mình có chút nặng nề. Tạm thời không nói kiếp trước kiếp này có chân thật tồn tại hay không, cho dù thật sự có, ông và Nhã Trinh sớm đã không còn là người của kiếp trước, bọn họ cũng không có ký ức kiếp trước, đau đớn cắt da như vậy cũng chưa từng chân chính trải qua, như thế đương nhiên cũng không thể trách cứ.

"Ký ức kiếp trước, ba và mẹ con đều không biết, không biết cũng tốt, miễn cho thương tâm một lần nữa. Con cũng không nên quá để ở trong lòng, ký ức thôi miên chưa chắc đã thật, có lẽ chỉ là ảo giác. Nếu trong lòng con thật sự băn khoăn, vậy thì sau này hiếu thuận mẹ con cho tốt, đừng làm tổn thương trái tim nàng nữa là được. Bà ấy hy vọng con sống hạnh phúc hơn bất cứ ai, không phải sống đầy tội lỗi." Bất kể là thật hay giả, Dung Trực vẫn không hy vọng Dung Vũ Ca quá đắm chìm trong ký ức đó, vui vẻ sống cuộc sống hiện tại, sau này không cần tổn thương trái tim Nhã Trinh như vậy nữa, có thể dỗ Nhã Trinh vui vẻ chính là quan trọng nhất.

"Con hiểu." Dung Vũ Ca lau nước mắt, kìm nén lệ ý, gật đầu đáp ứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play