Gần đây Triệu Hữu Thời rất thích ăn cà chua bi, ngồi trong xe thèm ăn, lấy một túi ra, cà chua bi đỏ thoạt nhìn rất tươi, Hứa Ninh vừa lái xe vừa hỏi: “Em thành kẻ cuồng ăn từ khi nào thế này?”
Triệu Hữu Thời ăn một quả: “Em chỉ mê mỗi loại quả này thôi. Gần đây chị và anh Dương thế nào rồi?”
Hứa Ninh nói: “Từ khi nào em trở nên nhiều chuyện như vậy?”
Triệu Hữu Thời thành thật nói: “Sau khi kết hôn.”
Triệu Hữu Thời đã kết hôn hơn một năm, đã qua sinh nhật ba mươi tuổi, Hứa Ninh cũng sắp bốn mươi, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, tựa như hôm qua mới còn đi học.
Hứa Ninh bắt Triệu Hữu Thời ngừng: “Em nói bậy gì đó? Cái gì mà sắp bốn mươi, chị chỉ hơn em có mấy tuổi thôi?”
Triệu Hữu Thời buồn cười nói: “Được rồi là anh Dương sắp bốn mươi. Chị sẽ không để cho anh Dương bốn mươi mốt mới khai hoa chứ?”
Hứa Ninh nhìn về phía trước nói: “Chuyện của bọn chị rất phức tạp không thể nói rõ trong hai ba câu được, cũng không phải hai ba ngày là có kết quả. Lúc ấy em nói thế nào với chị nhỉ…”
Triệu Hữu Thời nhớ lại: “Ngã tư đường, chúng ta đi hai con đường khác nhau, không phải không thể quay đầu lại, chỉ là anh ấy có sẵn lòng quay đầu lại hay đi con đường khác.”
“Chỉ là đoạn đường kia của chị quá nhiều bụi gai xây xát hết cả người.”
Triệu Hữu Thời nói: “Chị sợ gì chứ, anh Dương có dao sẽ chặt hết.”
Hứa Ninh bật cười: “Anh ta bảo em đến làm thuyết khách?”
Triệu Hữu Thời từng trải nói: “Trong chuyện tình cảm, không ai có tư cách cũng như năng lực đi làm thuyết khách cho người khác. Sở dĩ có thể thuyết phục được đối phương là vì đối phương đang dao động chưa rõ ràng. Kéo dài thêm mười mấy năm người khác đã có con cái, còn chị chẳng phải sẽ lẻ loi một mình sao? Chậm trễ người khác cũng là chậm trễ chính mình.”
Hứa Ninh nói: “Dạo này em cứ đứng nói chuyện là thắt lưng đau sao?”
“Không có, gần đây thắt lưng em mới hơi đau thôi.”
Hứa Ninh nhìn cô: “Thắt lưng đau có thể là chuyện lớn mà cũng có thể là chuyện nhỏ, rảnh thì đi khám bác sĩ đi.”
Triệu Hữu Thời cảm thấy thắt lưng đau chỉ là chuyện nhỏ, không để ở trong lòng. Chưa tới mấy ngày, cơn thèm ăn của cô thay đổi, biến thành thèm anh đào. Anh đào đúng mùa mới được đưa ra thị trường, Trạch Mẫn sai người vận chuyển từ Chile về. Hương vị của quả đầu mùa không quá ngọt, anh không có cảm tình với loại hoa quả này, nhưng Triệu Hữu Thời lại ăn rất ngon, ăn xong môi biến thành màu đỏ thẫm, Trạch Mẫn không xuống miệng được, lấy khăn mặt lau môi cho cô, mới hôn cô một cái.
Triệu Hữu Thời cười cầm lấy mấy quả anh đào: “Ăn một chút.”
Trạch Mẫn nhíu mày: “Không ăn, anh không thích ăn thứ này.”
“Vậy anh thích ăn gì?”
“Ăn em.”
“Từ khi nào miệng anh trở nên ngọt thế này?”
Trạch Mẫn cười nói: “Sau khi được ăn em giống như khổ tận cam lai.”
Sau khi cưới Triệu Hữu Thời càng ngày càng thích xuống nhà bếp. Nhà mới phòng bếp hiện đại, lò nướng đồ làm bếp toàn là những nhãn hiệu trước đó cô nhìn mà không mua nổi. Hiện giờ niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cô là ở bên trong làm thức ăn, nuôi béo Trạch Mẫn. Ai ngờ anh chả tăng cân mấy, còn cô lại tăng ba cân. Con số “ba cân” này tuy không lớn, nhưng chứng tỏ cân nặng của cô có thể tăng vô hạn, điều này gõ một hồi chuông cảnh báo cho cô. Có người phụ nữ nào không để ý đến cân nặng của mình chứ, Triệu Hữu Thời quyết định giảm béo. Trạch Mẫn cảm thấy buồn cười, nhìn trong tủ lạnh đầy ắp anh đào, nói: “Bà xã, anh đào chỉ để được mấy ngày thôi. Nếu không em ăn hết đã rồi hẵng giảm béo?”
Triệu Hữu Thời suy nghĩ, cảm thấy không thể lãng phí, vì thế mang hết anh đào đến công ty nhận được sự tán thưởng của đồng nghiệp. Khi bỏ anh đào xuống Triệu Hữu Thời lại nhìn chằm chằm vào bánh trứng, hỏi đồng nghiệp:
“Cậu còn ăn bánh này không?”
Người đồng nghiệp Giáp nói: “Chị Triệu muốn à? Cầm đi, em còn chưa đụng vào đâu.”
Triệu Hữu Thời da mặt dày cầm lấy, ăn hết bánh trứng, bắt đầu cảm thấy gần đây mình thật khác thường. Cô chưa bao giờ tham ăn giống như bây giờ, gần đây cô có vấn đề gì sao? Tự hỏi xong còn chưa kịp suy nghĩ, thắt lưng lại đau.
Buổi tối Trạch Mẫn phát hiện cô giấu bệnh không báo cáo, xoa thắt lưng cô bực bội nói: “Cho em đau chết! Đau lâu như vậy em còn muốn chịu tới khi nào?”
Triệu Hữu Thời nằm trên giường: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”
Trạch Mẫn nói: “Chuyện của em chưa bao giờ là nhỏ hết.”
Triệu Hữu Thời cười: “Em phát hiện anh ngày càng dẻo miệng.”
Trạch Mẫn hôn cô: “Trước kia nói ít, hiện tại mỗi ngày anh đều phải nói, nói cho đến khi chúng ta bảy tám mươi tuổi không còn đi được nữa.”
“Anh mới có hơn ba mươi tuổi đã nghĩ đến lúc tám mươi tuổi rồi à? Có phải già quá nhanh không?”
“Hơi hơi.”
Trạch Mẫn cầm tay Triệu Hữu Thời: “Ở bên cạnh em, mỗi ngày đều cảm thấy trôi qua quá nhanh.”
Xét thấy Trạch Mẫn gần đây nói ngon ngọt quá tự nhiên, Triệu Hữu Thời cảm thấy mình cũng cần ngoan ngoãn nghe lời. Vì thế hôm nay, do thắt lưng đau cô đi khám bác sĩ rồi về thẳng nhà, chờ Trạch Mẫn tan tầm, trịnh trọng nói với anh: “Trạch Mẫn, em sinh khỉ con cho anh nhé.”
Túi tài liệu trong tay Trạch Mẫn trong nháy mắt rơi xuống đất, kinh ngạc không dám tin, vô cùng mừng rỡ, chân tay luống cuống, cảm xúc dồn dập, anh sắp làm cha khỉ con rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT