(*) Tức là anh nhớ em ấy ạ, các bạn còn nhớ trong chính văn hai bạn trẻ này suốt ngày “ôn” với “ớ” không ạ:v
Hôm nay hai người được nghỉ, Trạch Mẫn chuẩn bị mang Triệu Hữu Thời ra ngoài chơi, Triệu Hữu Thời hưng phấn nói: “Anh muốn đi đâu chơi vậy?” Vừa hỏi vừa kẹp tóc, nhìn vào gương thoạt nhìn vẫn giống như hồi còn đi học. Trạch Mẫn thần bí nói: “Không nói cho em.” Vào đông ánh mặt trời vẫn còn ấm áp, Triệu Hữu Thời cuộn mình thành một cô mèo nhỏ ngủ bù ở ghế sau, Trạch Mẫn thường xuyên liếc gương chiếu hậu, khóe miệng mỉm cười, tâm trạng vui vẻ. Đi được nửa đường, cuối cùng Triệu Hữu Thời đã nghỉ ngơi đủ, gõ vào ghế, hôn Trạch Mẫn một cái, nói: “Em muốn ngồi ghế trước!”
Những ngày tiếp theo Triệu Hữu Thời vẫn đằm chìm trong niềm vui bất ngờ vào hôm sinh nhật, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều nhớ lại, mỗi ngày tỉnh lại đều cảm thán: “Tốt thật!”
Trạch Mẫn vô cùng chiều chuộng cô, trong nhà Triệu Hữu Thời nói một không có hai, Triệu Hữu Thời muốn gì anh lập tức mua. Nửa đêm Triệu Hữu Thời muốn ăn chim cút kho, anh sẽ lái xe đến cửa hàng rất xa cạnh ngõ Ngô Đồng mua mang về cho cô. Mọi người đều hâm mộ Triệu Hữu Thời, bọn họ biết Trạch Mẫn chiều bạn gái đến mức quỷ thần phải khiếp đảm. Khi truyền thông phỏng vấn hỏi anh nguyên nhân, Trạch Mẫn nói: “Khi còn trẻ, tôi từng không ở bên cô ấy mấy năm, để một mình cô ấy phải đối mặt với rất nhiều chuyện, một mình gánh vác, may là chúng tôi lại có thể ở bên nhau lần nữa, tôi đối xử với cô ấy tốt đến thế nào vẫn luôn cảm thấy chưa đủ.”
MC hỏi: “Đây là bồi thường sao?”
“Không.” Trạch Mẫn suy nghĩ, cười nói: “Không phải là bồi thường, là tình cảm tự động điều khiển.”
Ngay cả MC cũng cảm động, người xem tại trường quay khỏi cần phải nói. MC thay người xem hỏi câu hay nhất: “Anh tính khi nào kết hôn?”
Lần này Trạch Mẫn chỉ cười, không nói gì. Sau khi tập đoàn Cư Khang trải qua một loạt biến cố, năm ngoái lại thu hút được thêm vốn đầu tư, chấn chỉnh lại. Trong vòng một năm ngắn ngủi, tập đoàn lại vùng dậy, liên hợp lại với người sáng lập ngày xưa, đánh hai trận chiến ác liệt trên mạng với đối thủ cạnh tranh, vừa ung dung tự đắc vừa đối chọi gay gắt với tập đoàn Thời Đại, tốc độ khôi phục lớn kính người. Trạch Mẫn cũng trở thành đề tài hàng đầu khi nhắc tới nhân vật truyền cảm hứng tiêu biểu. Tình cảm của anh cũng được phơi bày ra ánh sáng, khiến cho đám phụ nữ tiếc hận, họ liên tục hét chói tai, hận sinh không gặp thời, cứ thế một năm lại trôi qua. Hôm nay ngày 23 tháng 11, Triệu Hữu Thời quấn kín mít không có một khe hở, cầm điện thoại chạy đến bên ngoài tập đoàn Cư Khang, thở phì phò nói: “Bên ngoài lạnh lắm, anh bảo em đứng ở bên ngoài làm gì?” Liếc trộm xung quanh, thầm nghĩ chẳng lẽ Trạch Mẫn mang lại niềm ngạc nhiên cho cô, đột nhiên từ New York trở về, nhưng hôm nay là buổi họp hàng năm của tập đoàn Cư Khang, anh làm sao trở về được.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, một ít người đi đường đột nhiên ngừng lại, tất cả tầm mắt đều nhìn về phía tòa nhà tập đoàn Cư Khang. Năm ngoái tập đoàn Cư Khang trang bị một màn hình LED lớn bên ngoài tòa nhà, lúc này người đi đường đang nhìn chằm chằm về phía đó. Triệu Hữu Thời xoay người, lập tức giật mình, ở trong màn hình Trạch Mẫn đang cầm di động, cười nhìn ống kính gọi điện thoại, truyền thông đang làm hiện trường trực tiếp, xung quanh còn có mấy quản lý cấp cao trong tập đoàn Cư Khang, Trạch Mẫn nói trong màn hình, cũng nói với điện thoại: “Hôm nay cuối cùng tập đoàn đã lên sàn chứng khoán, chúng ta yêu nhau mười một năm, xa nhau ba năm, em về nước ba năm, chúng ta làm hòa hai năm, hai năm nay anh dốc hết sức khôi phục công ty, em gây dựng sự nghiệp trong nước. Chúng ta đều bận rộn, mang em đi vườn bách thú một lần, mà em vui vẻ hơn nửa năm.” Trong màn hình xuất hiện rất nhiều người tóc vàng mắt xanh vây xem, đám quản lý cấp cao không biết khi nào mỗi người đã cầm trong tay một bông hồng, thấy có người cười to, rõ ràng chỉ là ngày lên sàn chứng khoán chính thức thôi mà lại sáng tạo như vậy.
“Triệu Hữu Thời, anh tích góp kỳ nghỉ đông, có thể mang em đi chơi ba tháng, nhân tiện kết hôn luôn, em có đồng ý không?” Trạch Mẫn vươn tay với ống kính, hai mắt Triệu Hữu Thời đẫm nước. Trạch Mẫn còn nói một câu rất khẽ, dường như không thể nghe được, nhưng trong di động Triệu Hữu Thời nghe rất rõ ràng: “Chúng ta sinh con, đặt tên Hữu Vi, có được không em?” Triệu Hữu Thời gật đầu, đột nhiên nghĩ ra Trạch Mẫn không nhìn thấy, nói: “Vâng.” Dừng một chút, giọng nói nghẹn ngào, “Trạch Mẫn, em ớ anh.”
Hai ngày sau, máy bay hạ cánh, Triệu Hữu Thời đứng ở sân bay quốc tế Kennedy, xe cưới đã xếp thành hàng dài ngoài sân bay. Trạch Mẫn đã chuẩn bị hôn lễ này hơn nửa năm, anh mở rộng vòng tay, im lặng làm khẩu hình: “Anh ớ em!” Triệu Hữu Thời bỏ hành lý xuống, lao nhanh về phía anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT