Trạch Mẫn ba mươi lăm tuổi, hai mươi tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sự nghiệp thăng trầm, hiện tại là CEO tập đoàn Cư Khang, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Cư Khang, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đắc An, cha của một bé gái mười sáu tháng tuổi.
Tứ chi Trạch Tiêu Vi hướng lên trời nằm trên bàn, đạp đạp mấy cái, cực kì không hợp tác, Trạch Mẫn huơ huơ bàn chân của con gái: “Bây giờ thay tã cho con.”
Trạch Tiêu Vi nhe răng, “ùm” một tiếng, ngón chân ngét vào trong lỗ mũi Trạch Mẫn, cô bé nhếch miệng, lộ ra hai răng cửa nhỏ, cười vô cùng vui vẻ.
Trạch Tiêu Vi không thể ngủ riêng, buổi tối chỉ thích ngủ trên giường lớn, còn là nằm ở giữa, chuyện này làm cho Trạch Mẫn phiền lòng. Hơn nữa buổi tối anh luôn cảm thấy thiếu dưỡng khí, nghẹt thở, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện bàn chân của Trạch Tiêu Vi để trên miệng anh, ngay cả lỗ mũi cũng bị che mất.
Trạch Mẫn ăn vạ với Triệu Hữu Thời: “Không công bằng, tại sao con bé ngủ luôn đầu hướng về phía em, chân hướng về phía anh chứ?”
Triệu Hữu Thời đề nghị: “Nếu không chúng ta đổi vị trí?”
Trạch Mẫn cảm thấy khả thi, buổi tối anh và Triệu Hữu Thời đổi vị trí ngủ. Triệu Hữu Thời ngủ thẳng đến nửa đêm, trong lúc mơ màng cảm thấy chóp mũi hơi ngứa, mở mắt ra, thấy một bàn tay to, cẩn thận che trước mặt cô, bàn tay nắm bàn chân chỉnh lại một chút, từ từ để sang bên cạnh, không làm ảnh hưởng đến con, cuối cùng thả chân xuống giường. Trạch Mẫn khẽ thở phào, nhỏ giọng nói với Triệu Hữu Thời: “Tỉnh rồi? Vẫn nên đổi lại chỗ thôi, anh quen với bàn chân thối của con rồi.”
Triệu Hữu Thời cười, hôn anh một cái.
Trạch Tiêu Vi có được chiếc ô tô con chạy bằng điện đầu tiên trong đời, điều khiển tự động, lốp xe cao su, kiểu dáng hồng cổ điển, Trạch Tiêu Vi rất hưng phấn, “Bíp bíp, bíp bíp!”
Trạch Mẫn nằm trên sô pha, tay cầm điều khiển từ xa chỉ huy: “Lên xe!”
Trạch Tiêu Vi ngồi vào trong xe, xe nhanh chóng khởi động, đi thẳng lùi lại xoay vòng, Trạch Tiêu Vi khua chân múa tay vui sướng, hưng phấn đập vào vô lăng: “Cha, bin bin, cha, ha ha…”
Nửa tiếng sau, Trạch Tiêu Vi mệt mỏi nằm trong xe, thê thảm gọi: “Cha…” Trạch Mẫn gác chân, cầm điều khiển từ xa nói, “Kiên trì một chút, để cho cha chơi chút nữa.”
3.
Trạch Tiêu Vi có rất nhiều bút màu nước, cô bé thích vẽ tranh, thích đủ mọi màu sắc. Bức tường trong phòng trẻ em do cô bé vẽ bậy, hiện tại rất khó coi, bức tường phòng khách cũng ăn đủ.
Triệu Hữu Thời đi WC, đứng bên bồn cầu nhìn một lúc lâu, mới gọi: “Trạch Tiêu Vi, lại đây!”
Trạch Tiêu Vi mặc bộ quần áo hình thỏ đã dính màu xanh đỏ, tay dính màu vàng, xiêu vẹo đi đến WC, chỉ vào vòng tròn trên bồn cầu, ngửa đầu nói với Triệu Hữu Thời: “Đẹp, đẹp!”
Triệu Hữu Thời khóc không ra nước mắt: “Đây là bồn cầu mà.”
Vì thế khi Trạch Tiêu Vi ngủ trưa dậy, trước mặt đột nhiên có một cái gương, cô bé nghiêng đầu nhìn mình trong gương, Trạch Mẫn dùng bút màu nước, viết lên bên má trái Trạch Tiêu Vi hai chữ “Vi hư”, bên phải hai chữ “Loại B”, vỗ tay nói: “Đẹp, đẹp!”
Trạch Tiêu Vi mấp máy môi, mắt to từ từ trào nước: “Oa!” một tiếng, gào khóc lớn.
Triệu Hữu Thời đi dạo phố với Hứa Ninh, cho cả hai bảo mẫu nghỉ việc, trong nhà chỉ còn lại Trạch Mẫn và Trạch Tiêu Vi mắt to trừng mắt nhỏ. Một lúc lâu, Trạch Mẫn hỏi: “Con có đói không?”
Trạch Tiêu Vi khẽ nhếch miệng gật đầu.
Trạch Mẫn hỏi tiếp: “Ăn gì nhỉ? Kem ô mai? Kem sô cô la? Kem hương thảo? Sô cô la? Pho mát?”
Hai mắt Trạch Tiêu Vi sáng long lanh, ra sức gật đầu, Trạch Mẫn mới nói hết: “Tất cả đều không có phần của con.”
Trạch Tiêu Vi mấp máy môi, không bật khóc. Ủng hộ chính chủ 𝐯ào ngay ~ TRuMTRUYE𝑁.𝙑n ~
Trạch Mẫn đun canh gà nóng, đổ vào cơm trộn đều, múc một miếng đút cho con, Trạch Tiêu Vi quay đầu đi.Trạch Mẫn lại dứ dứ, dỗ con ăn, Trạch Tiêu Vi hai tay ôm ngực. Trạch Mẫn cố gắng dỗ dành, không tức giận cho con ăn, Trạch Tiêu Vi hừ một tiếng, bĩu môi, hai tay vẫn ôm ngực.
Hai tiếng sau, Triệu Hữu Thời đi dạo phố trở về, sợ ngây người với hình ảnh trước mắt. Trạch Tiêu Vi mỉm cười lộ ra hai răng cửa, cầm bát nhựa, trên thảm đủ loại kem ô mai, sô cô la, hương thảo.
Trạch Tiêu Vi đang cầm bát, bàn chân nhỏ vội giấu vào trong thảm, nhoe nhoét kem.
Triệu Hữu Thời tức giận: “Trạch Mẫn, Trạch Tiêu Vi!”
Trạch Mẫn thở dài một hơi, ngồi xổm xuống bên cạnh Trạch Tiêu Vi nói: “Con dịch qua một chút.
Trạch Tiêu Vi dịch mông, lùi sang bên cạnh. Trạch Mẫn khom lưng, cúi đầu, vén thảm lên, chui vào. Một lớn một nhỏ giơ mông về phía Triệu Hữu Thời, cô chỉ biết câm nín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT