Thẳng đến lúc trở lại hậu trường khuôn mặt của Lục An An vẫn còn thẹn thùng không thôi.

Thường Thiến hoài nghi liếc nhìn cô: “Mặt của cậu tại sao lại đỏ như vậy?”

Lục An An chớp chớp mắt, lông mi run lên một cái, cứ như chạm vào trong lòng của người đối diện.

Thường Thiến giơ tay lên sờ ngực, đè nén lại sự rung động trong lòng.

Rõ ràng đều là con gái, vì sao khi cô nhìn thấy An An ở khoảng cách gần như này trái tim lại kinh hoàng tới như thế.

Nhưng không thể không nói, phản ứng của Thường Thiến như thế này lại bình thường.

Lục An An là càng ngày càng đẹp.

Loại cảm giác này rất khó để miêu tả, mặc dù lúc mới gặp những người xung quanh cũng cảm thấy cô đẹp nhưng lại không quá đặc biệt, các tân nhân trong giới này không thiếu người đẹp, thế nhưng càng ở cùng cô lâu mọi người lại càng cảm thấy cô tỏa ra một loại xinh đẹp mê người.

“Thường Thiến?”

“A?”

Lục An An buồn cười nhìn cô ấy: “Cậu đang làm gì thế?”

Thường Thiến hoàn hồn, hắng giọng một cái nói: “Tớ còn đang muốn hỏi cậu đó, tại sao mặt cậu lại đột nhiên đỏ lên như thế, không phải ban nãy cậu nói là đi gọi điện thoại cho người thân sao?”

Lục An An cắn cắn môi, có chút hăng hái lại vui vẻ.

Ô ô ô ô ô ô ô cô đây vừa mới được idol khen xinh đó! ! !

Còn là chính miệng anh nói ra nữa đó! ! !

Vừa nghĩ tới ánh mắt và biểu tình của Thịnh Hành lúc nói ra hai câu kia, Lục An An liền muốn đứng ngay tại chỗ thét chói tai ba trăm

Cô thật sự thật sự quá may mắn rồi.

“An An!”

Lục An An hoàn hồn, không nhịn được cười: “Là gọi điện thoại cho người nhà mà, gọi xong rồi có chút kích động thôi.”

Vẻ mặt Thường Thiến lộ rõ năm chữ: có quỷ mới tin cậu, liếc mắt nhìn cô.

Lục An An đần độn cười, cũng không giải thích thêm.

“Đúng rồi, có phải là sắp đến chúng ta ra sân rồi.”

“Cũng sắp tới rồi.”

Thường Thiến nói: “Chúng ta đều phải giữa chương trình mới đến lượt, không vội.”

“Nhưng thực ra biểu diễn trước thì tốt hơn chứ, sau khi biểu diễn xong liền có thể đi xuống an tâm nhìn mọi người.”

Thường Thiến: “. . .”

Mọi người đều ngồi trong phòng chờ tại hậu trường ngóng trông tới lượt, trên màn ảnh lớn còn đang chiếu phần biểu diễn của các học viên khác.

Lục An An và Thường Thiến đều được sắp xếp lên sân khấu vào giữa chương trình cho nên đều không vội. Cô liếc nhìn di động, mẹ Lục và Úy Sơ Hạ gửi cho cô mấy tin nhắn, hai người đã thuận lợi đi vào trong hội trường, đang ngồi dưới khán đài chờ cô lên biểu diễn.

Khóe môi Lục An An hơi nhếch lên, gửi lại một tin nhắn cho hai người.

Thường Thiến ở bên cạnh tai cô nói thầm: “Sau lần biểu diễn ngày hôm nay tớ nghe nói vòng kế tiếp quy tắc sẽ thay đổi.”

“Quy tắc gì?”

Thường Thiến nhỏ giọng nói: “Nghe bảo là sẽ mời mấy nam nghệ sĩ đến giúp các học viên biểu diễn, đây cũng là tớ nghe mấy người khác nói thôi.”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên.

“Thiệt hay giả vậy?”

“Là thật đó.”

Thường Thiến nói: “Cũng không biết là sẽ mời ai tới nữa.”

Lục An An cười: “Không vội, đến lúc đó sẽ biết.”

“Ừ ừ.”

Mọi người tụ tập cùng nhau xem người khác biểu diễn, có thể đi đến một bước này ai cũng đều dựa vào thực lực, thực lực mỗi người đều không hề yếu, cũng có sở trường riêng của mình.

Có người hát hay cũng có người múa tốt, còn có người biết hát rap nữa, cũng có khán giả bên dưới hát theo.

Nói tóm lại, tất cả mọi người đều không có ai kém cỏi.

Trước đây hứng thú của Lục An An đối với loại cuộc thi tài năng này không lớn lắm, cô vẫn luôn chỉ chăm chú việc mình mình làm, những chuyện khác đều lơ đi không để ý. Suy nghĩ tới đây, cô lại chăm chú nhìn lên học viên đang biểu diễn trên sân khấu, sau đó tầm mắt dần dần chuyển dời xuống dưới, rơi vào trên người Thịnh Hành.

Thịnh Hành đẹp trai quá đi.

Nhìn như thế nào cũng đều thấy đẹp.

Đôi mắt của Lục An An toả ra ánh sao, có chút vui vẻ không nói ra được thành lời.

Cô đây có tài cán gì mà lại có thể biểu diễn cùng một sân khấu với idol của mình, hơn nữa lại còn được idol khen ngợi nữa chứ.

Lục An An cảm thấy, cô thật sự quá may mắn.

Thời gian trôi qua không bao lâu liền đến lượt Dụ Thư biểu diễn.

Thực lực tổng thể của Dụ Thư đều rất tốt, cũng rất nỗ lực biểu hiện ở trên sân khấu, bên dưới tiếng hoan hô vang lên không dứt.

Lục An An nghe lời bình của các vị huấn luyện viên, cảm thấy mọi người đều nói vô cùng đúng trọng tâm.

Chỉ một lát sau liền đến lượt Thường Thiến.

Lục An An nhìn cô ấy cười nói: “Cố lên, tớ chờ cậu trở về.”

Thường Thiến gật đầu: “Tớ biết rồi.”

. . .

Lại một tuyển thủ khác kết thúc màn biểu diễn của mình, khi đến lượt Lục An An thực ra mọi người đều đã có chút mệt mỏi.

Nhưng cô lại rút được số thứ tự sau người ta, cũng không có cách nào.

Lúc mc điều khiển chương trình hô lên tên của cô, ảnh chụp của cô cũng được chiếu lên trên màn ảnh lớn.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

Úy Sơ Hạ kích động không thôi, nắm tay mẹ Lục nói: “Dì ơi, dì ơi, là An An.”

Mẹ Lục gật đầu: “Ừ ừ.”

Bà biết, con gái của bà rất ưu tú.

Hai người bây giờ kích động không thôi, họ đã chờ cả một buổi tối, rốt cục cũng đã chờ được đến lúc này.

Trên sân khấu, các huấn luyện viên cũng đều có chút mong chờ.

Mc điều khiển chương trình nhìn vui vẻ hỏi Liễu Mộng Đình: “Cô Liễu, sao đột nhiên tôi lại nhìn thấy cô vui vẻ hẳn lên nha?”

Liễu Mộng Đình gật mạnh đầu: “Tất nhiên rồi, tôi siêu cấp mong đợi được nhìn thấy các cô bé của tôi biểu diễn nha.”

Cô cười cười: “Còn về An An, tôi cũng rất yêu thích cô bé.”

Mc điều khiển chương trình: “Vậy còn thầy Cố thì sao?”

Cố Bạch cười, không chút do dự nói: “An An là người được tổ tiết mục yêu thương nhất đó, không chỉ có chúng tôi chờ mong cô bé thôi đâu, các khán giả bên dưới sân khấu cũng đang rất hào hứng, có đúng không nào?”

Dưới sân khấu khán giả: “Đúng vậy!”

“A a a a a a a! ! !”

Mọi người thét chói tai liên tục không ngừng.

Mc điều khiển chương trình cười: “Được, vậy chúng ta hãy cùng nhau đón xem màn biểu diễn của thí sinh Lục An An nào.”

Ánh đèn trên sân khấu tối lại, không gian đen như mực, các khán giả đều nhìn chằm chằm không chớp mắt lên sân khấu, ai nấy đều vô cùng mong ngóng muốn được nhìn thấy người sắp xuất hiện trên đài.

Lục An An hít sâu một hơi, sau khi đi tới vị trí mà mình được chỉ định thì dừng lại, cô đứng yên nhắm mắt đợi tiếng nhạc vang lên mới mở mắt ra bắt đầu hát.

Cô vừa cất tiếng hát lên, tất cả các khán giả dưới sân khấu đều kinh ngạc thốt lên.

Giọng hát này…

Thật sự…

Quá ngoài dự đoán!

Vô cùng đạt tiêu chuẩn, còn rất êm tai.

Giờ phút này đây, trên sân khấu kia chỉ có một cô gái nhỏ đang đứng, đèn led chiếu thẳng lên người cô khiến cô như thể đang tỏa sáng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc trầm trồ.

Xinh đẹp quá!

Trong chiếc váy sequin sáng màu, cô gái nhỏ nhìn cứ như một Tinh Linh tỏa sáng giữa màn đêm.

Sáng ngời, lấp lánh đến loá mắt.

Bất kể là khán giả ở dưới sân khấu hay là các huấn luyện viên ở trên đài, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người cô gái kia.

Hôm nay trang điểm của Lục An An cũng rất đặc biệt, bên dưới đôi mắt được gắn một con bướm nhỏ xinh, lại phối hợp với chút nhũ lấp lánh, nhìn vào xinh đẹp đến cực hạn.

( Đại khái là như thế này nha :

(https://vn-live-02.slatic.net/p/53edf04faad0d63074a97222b7127980.jpg)

Ánh mắt mọi người sáng quắc lên nhìn cô, hoàn toàn không dời mắt nổi.

Bất kể là thị giác hay là thính giác, màn biểu diễn hôm nay của cô đều khiến cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, tuy vũ đạo của cô không quá phức tạp cao siêu nhưng bài hát tiếng Anh mà cô hát thật sự rất tuyệt.

Sau khi bài hát kia kết thúc, các khán giả dưới sân khấu vẫn chưa kịp phản ứng lại, đến cả các vị huấn luyện viên cũng không có hành động gì.

Lục An An thấy vậy thì có chút bất an, cô cầm microphone quay đầu nhìn về phía một bên khác.

Bỗng dưng, có tiếng vỗ tay vang lên, là Thịnh Hành, anh là người đầu tiên hoàn hồn.

Lúc này mọi người mới tỉnh lại sau cơn mê man, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên khắp toàn trường.

Đôi mắt của Lục An An cong cong nhìn xuống dưới sân khấu.

Bên dưới sân khấu, mẹ Lục đang nhìn cô, viền mắt của bà đong đầy nước mắt.

Bà chưa bao giờ nghĩ tới, cô con gái nhỏ vẫn luôn tự bế kia của mình lại có thể có một ngày từ một người không thích giao lưu với người khác tỏa sáng như vậy, hôm nay cô đã có thể đứng thẳng trên sân khấu biểu diễn trước mặt rất nhiều người.

Bây giờ nhìn cô cứ như là một mặt trời đang tỏa sáng chiếu rọi vào lòng mọi người.

Đây là chuyện mà mẹ Lục vẫn luôn tha thiết ước mơ kể từ ngày đầu tiên được gặp lại cô.

Mắt Lục An An và mắt bà chạm vào nhau, nhìn thấy được sự vui vẻ trong đôi mắt của mẹ Lục, cô mỉm cười một cái an ủi bà.

Bấy giờ Mc điều khiển chương trình mới hoàn hồn, cô ấy nhìn về các khán giả dưới sân khấu: “ Có phải các bạn đều cảm thấy rất ngoạn mục không?”

Khán giả ở bên dưới sân khấu đồng thanh hét lên: “Đúng vậy!”

Mc điều khiển chương trình nhìn Lục An An, không nhịn được nói: “An An nè, em cũng khiến chị ngạc nhiên lắm luôn á, hôm nay em thật sự rất rất xinh đẹp.”

Cô ấy hỏi: “Có phải là bài hát này của em đã được cải biên rồi hay không?”

“Đúng ạ.”

Lục An An nhớ lại lời dặn dò của Thịnh Hành, nhẹ giọng nói: “Là Thầy Thịnh giúp em cải biên lại ạ.”

Nghe vậy, mc điều khiển chương trình nhướng mày, nhìn về phía Thịnh Hành: “Thầy Thịnh giúp An An cải biên ạ?”

Thịnh Hành gật đầu một cái xác nhận.

Mc điều khiển chương trình: “Chỉ cải biên cho một mình An An thôi sao?”

“Không phải.” Thịnh Hành nhàn nhạt nói: “Tôi còn sửa giúp mấy học viên khác nữa.”

Chỉ có điều, thời gian anh bỏ ra cho những người ấy không dài như dành cho Lục An An mà thôi, Thịnh Hành đúng thật là có chút bất công, nhưng cũng không đến nỗi quá quá đáng.

Anh vẫn nhớ đến thân phận của mình, bây giờ anh là huấn luyện viên của chương trình này, cho nên chỉ cần là học viên của chương trình tới tìm thì anh đều sẽ giúp bọn họ điều chỉnh lại cho phù hợp, còn về Lục An An. . . Cứ xem như là người idol này chủ động đưa tới cửa đi.

Cũng chỉ có mình cô nhận được đãi ngộ này mà thôi.

Mc điều khiển chương trình gật đầu: “Các huấn luyện viên khác có giúp đỡ học viên không ạ?”

Cố Bạch nhấc tay: “Tôi cũng giúp mấy em Thường Thiến cải biên lại đó nhé.”

Liễu Mộng Đình: “Đương nhiên là có rồi, bọn tôi đều là huấn luyện viên rất có tâm đó, chỉ cần có học viên gặp khó khăn chúng tôi đều sẽ hết sức giúp đỡ, chẳng qua là chúng tôi không lợi hại bằng thầy Thịnh mà thôi.”

Cô ấy nhìn Lục An An, nhận xét: “Nói thật, trước đó tôi không đến nghe An An diễn tập, đây là lần đầu tiên tôi được nghe cô bé hát đó, thật sự lần này An An đã khiến cho tôi bị kinh diễm không nhẹ đâu.”

Lục An An cười: “Em cảm ơn cô Liễu ạ.”

Ôn Luân cũng gật đầu: “ m tiết rất ổn định, sau khi bài hát này được cải biên thì lại càng thêm thích hợp với giọng hát của em, màn biểu diễn này vô cùng tốt.”

Cố Bạch: “Tôi rất thích màn biểu diễn này, hôm nay em đã có tiến bộ rất lớn so với lần trước.”

Mc điều khiển chương trình lại nhìn về phía Thịnh Hành.

“Thầy Thịnh có thể bình luận thêm vài câu không?”

Thịnh Hành cầm microphone lên, biểu cảm của anh trước sau như một rất bình đạm, anh nhìn lên cô gái nhỏ đang lo sợ bất an trên sân khấu, khẽ cười.

Nụ cười này vừa xuất hiện, khán giả toàn trường đều hít vào một hơi.

Thầy Thịnh ơi! Xin thầy không cần mỗi giờ mỗi phút đều phát tán mị lực của mình ra như vậy có được hay không hở!!! Bọn em không hold được.

Lục An An trợn to mắt nhìn anh, ánh mắt chờ đợi.

Ngày đó sau khi cải biên cho cô xong Thịnh Hành cũng không trở lại nghe cô hát thêm một lần nào nữa, anh rất bận rộn, giống như đám người Cố Bạch chỉ thỉnh thoảng ghé qua hỗ trợ mà thôi, cho nên cô cũng rất hiếu kì không biết liệu Thịnh Hành có thoả mãn với màn biểu diễn hôm nay của cô hay không.

Trái tim của Lục An An lúc này đang treo lên cao, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Thịnh Hành, cô căng thẳng nuốt nước miếng một cái.

Thịnh Hành nở nụ cười, giọng nói rất thoải mái: “Rất hay, đã vượt ra khỏi dự liệu của tôi.”

Anh nói: “Đây là màn biểu diễn tôi thích nhất ngày hôm nay.”

Trong nháy mắt đó, trái tim Lục An An như nổi trống.

A a a a a a a a a a ! Cô lại được idol khen một lần nữa nè!!!

Cô cố gắng đè ép khóe môi đang muốn cười to xuống, Liễu Mộng Đình nhìn thấy thế thì cười nói: “An An bé nhỏ, em đừng cố nhịn nữa, nếu thấy vui thì cứ thoải mái biểu hiện ra đi.”

Lục An An: “. . .”

Mọi người lại trêu ghẹo nhau thêm hai ba câu mc điều khiển chương trình mới thúc giục các khán giả bỏ phiếu, sau khi có kết quả của tất cả các học viên mới công bố số lượt bỏ phiếu của khán giả.

Lục An An đi xuống dưới sân khấu về lại hậu trường, người lên sau cô. . . Là Hà Hiểu Sương.

Màn biểu diễn hôm nay của Hà Hiểu Sương cũng bùng nổ rất mạnh mẽ, cô ta vừa hát vừa nhảy, vũ đạo còn rất nóng bỏng.

Fans của cô ta cũng không ít, cô ta vừa lên sân khấu đã thu hút sự chú ý của không ít người. Người có thể ký hợp đồng trước cả khi tham gia cuộc thi này thì tất nhiên cũng phải có thực lực chân chính rồi.

Lục An An vừa đi vào hậu trường liền bị Thường Thiến kéo tới một chỗ xem biểu diễn.

“Tớ cảm thấy màn biểu diễn hôm nay của Hà Hiểu Sương cũng được đó.”

Lục An An gật đầu: “Quả thật rất tốt.”

Chắc chắn cô ta đã dốc hết sức mình, cố sức muốn đoạt được giải nhất.

Đương nhiên, giải nhất là chuyện mà ai tham gia cũng muốn hết.

Khúc Tĩnh ngồi ở bên cạnh nói: “Tớ nghe nói vì muốn hát bài này perfect hơn cậu ta còn cố tình đi tìm mấy vị có tiếng trong giới âm nhạc cải biên đó, đến cả vũ đạo cũng được người sắp đặt rất kĩ luôn.”

Mấy học viên khác ngồi bên cạnh cũng xúm vào: “Ai da, có tiền thật là tốt.”

“Có điều, cậu ta cũng có thực lực nữa, nói thật ra thì loại hình như cậu ta bây giờ thật sự rất hút fans, giọng hát cũng vang nữa, trình diễn đều rất mạnh mẽ bùng nổ.”

“True trù trú.”

Thường Thiến cẩn thận quan sát kĩ biểu tình của Lục An An, thấp giọng hỏi: “Cậu có căng thẳng không?”

Lục An An khẽ cười, nhìn lên người đang đứng trên sân khấu kia, nói: “Tớ vẫn ổn.”

“Có một chút.”

Dù sao tiền đặt cược vẫn còn ở đó, mặc dù hai người còn chưa tiến vào vòng đấu loại cuối cùng, Lục An An cũng có lòng tin mình sẽ không tệ đến nỗi bị loại vào ngay lúc này, nhưng cô cũng cảm thấy có chút áp lực.

Quả nhiên, Hà Hiểu Sương đã khuấy động bầu không khí trong hội trường, khiến nó trở nên sôi động hẳn lên.

Sau khi tất cả các màn biểu diễn kết thúc các khán giả bên dưới vẫn chưa đã thèm.

Tất cả các tuyển thủ lần lượt đi lên sân khấu, chờ mc điều khiển chương trình công bố thứ tự của mình.

Số thứ tự của mọi người lần lượt được đọc lên.

Đến cuối cùng chỉ còn dư lại Lục An An và Hà Hiểu Sương.

Mc điều khiển chương trình: “Bây giờ tôi xin công bố người đứng đầu của vòng đấu ngày hôm nay ——” Cô ấy lại hơi dừng lại một chút: “Người đứng đầu lần này chính là —— ai nha? Các bạn thử đoán xem nào?”

Mọi người: “. . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play