Cô chớp chớp mắt hoài nghi mình đây có phải là đã nghe nhầm rồi hay không.
Bỗng dưng, Thịnh Hành ngẩng đầu nhìn vào mắt cô : “Lục An An.”
Lục An An vội vã hoàn hồn, giờ mới hiểu được là mình không hề nghe lầm.
Cô nhìn vào cái người khí chất lạnh lùng trước mặt này, trong lòng run lên một cái.
Đây là idol của cô nha.
Thần tượng tốt nhất tốt nhất thế giới này.
Mặc dù chuyện này có chút không tốt lắm, nhưng Thịnh Hành muốn giúp cô sửa sang lại bài hát, vậy kể cả cho có ngượng ngùng hơn nữa, Lục An An cũng không thèm đến xỉa đến.
Bản thân cô biết tiếng anh, dù sao tốt xấu gì cô cũng là một nhà thiết kế mới nổi, không có chút năng lực làm sao có thể ứng đối với xã hội này.
Thực ra biết tiếng Anh với việc hát tiếng Anh không có liên quan quá nhiều với nhau, nhưng nếu nói là không có một chút liên quan nào thì cũng không hẳn, dù sao thì nếu biết tiếng Anh thì ít nhất lúc hát phát âm cũng sẽ chính xác hơn, đối với việc luyện hát đương nhiên cũng sẽ nhanh hơn.
Bài hát tiếng Anh Lục An An bắt được lần này là một bài hát khá nổi tiếng, có rất nhiều người đều đã nghe qua, âm tiết có chút mạnh mẽ bùng nổ, bên trong còn có một số âm vực cao.
Trước đó cô chưa từng được học ca hát, chỉ có một vài tri thức được học khi học ở trong trường trung học.
sau khi cô hát một lần, cô rõ ràng nhìn thấy Thịnh Hành cau mày.
Cô mím môi, bất an hỏi: “Thầy Thịnh, có phải là em hát rất kém hay không?”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: “Ừm.”
Lục An An: “. . .”
Nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt xìu xuống.
Thịnh Hành khẽ cười: “Có điều… Còn có thể cứu được.”
Lục An An nghẹn lại.
Cô nhìn vào sườn mặt của Thịnh Hành, nhỏ giọng thầm thì: “Thầy không thể nói xong trong một lần sao?”
Thịnh Hành buồn cười nhìn cô, không giải thích gì thêm.
Cả một buổi sáng, Thịnh Hành đều giúp cô điều chỉnh bài hát và cách hát của mình, thậm chí còn đem ca khúc của cô tiến hành cải biên một lần, khiến cho bài hát này phù hợp với phong cách thích hợp với Lục An An nhất.
Đến tận khi có người tới gõ cửa vào buổi trưa thì sự “thiên vị” của người này mới kết thúc.
Trước khi đi, Thịnh Hành còn dặn dò lại mấy câu: “Mấy ngày nay luyện nhiều hơn một chút, nhớ kỹ, sáng sớm phải mở giọng, em hát thêm mấy lần thì sẽ càng ngày càng tốt.”
“Vâng, cảm ơn thầy Thịnh.”
“Ừm.”
Thịnh Hành thu hồi tầm mắt rơi vào trên mặt cô, đi cùng Du Nguyên.
Khóe môi Lục An An cong lên, hết sức vui vẻ.
Mặc dù rất khó, nhưng có sức mạnh của idol chống đỡ, cô cảm thấy mình nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Cô suy nghĩ một chút, lại đi vào trong phòng luyện tập thêm mấy lần nữa.
Ở chỗ này có chuẩn bị rất nhiều phòng huấn luyện cho mọi người, một mình một người chiếm dụng một gian phòng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.
Lúc Lục An An rời đi, hoàn toàn không chú ý tới ở trong căn phòng phía chếch đối diện có người đang đứng.
Và cả một đôi mắt vẫn luôn dõi theo cô.
*
Mấy ngày sau mọi người đều dốc hết sức lực để luyện tập, muốn đem những mặt tốt nhất của mình thể hiện ra trên sân khấu, muốn được lưu lại chương trình này.
Lục An An cũng giống vậy, mọi người đều rất liều mạng, luyện hát luyện mua từ sáng tới tối, mỗi ngày đều lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới trở về ký túc xá ngủ, sáng ngày hôm sau lại sáu, bảy đã bò dậy.
Ở trên thế giới này, bất luận là thứ gì đều có khả năng phụ lòng người, chỉ có cố gắng là sẽ không
Cho dù bây giờ không nhìn thấy báo đáp, nhưng đến cùng rồi sẽ có một ngày nhận được.
Thời gian yên lặng trôi qua, chỉ chớp mắt thôi đã đến một vòng công diễn mới.
Lần công diễn này thời gian rất dài, dù sao hiện tại chương trình vẫn còn rất nhiều người, mặc dù sau đại hội thể dục thể thao lần trước kết thúc đã có một số người bị loại rơi mất.
Sau khi vòng công diễn này kết thúc cũng không biết ai sẽ bị loại, nhưng chắc chắn sẽ lại có một đợt phân tổ mới, bởi vì vòng kế tiếp sẽ là đoàn đội pk.
Buổi tối trước khi công diễn một ngày, bốn người trong ký túc xá đều nghĩ muốn buông lỏng một chút, không muốn thần kinh của mình quá mức căng thẳng.
“An An.”
“A?”
“Cậu đang làm gì thế?”
Thường Thiến nhìn cô một cái: “Đang gửi tin nhắn cho người nhà sao?”
Lục An An gật gật đầu: “Ừa, tớ đang nói chuyện với người nhà.”
Cô đang cùng người trong nhà nói chuyện phiếm, cả nhà bốn người bọn họ có một nhóm chat chung.
Mẹ Lục muốn tới xem cô diễn nhưng cha Lục lại không có thời gian, lúc này đây mẹ Lục đang điên cuồng lải nhải.
Lục Diên cũng chen vào mấy câu, tỏ vẻ mình có thể đi xem cùng mẹ Lục.
Vừa mới nói xong mẹ Lục liền bùm bùm đánh một chuỗi mấy chục chữ ra ngoài.
Trong lời nói tỏ ra rất ghét bỏ với việc Lục Diên muốn đến xem Lục An An, còn tỏ vẻ hot search lần trước bà vẫn còn chưa quên đâu.
Lục Diên: [ Mẹ, sao mẹ có thể ghét bỏ con như vậy? ]
Mẹ Lục: [ ? Nếu không thì sao? ]
Lục Diên: [ Con thật quá đau lòng, con muốn đến xem em gái của mình biểu diễn cũng không được sao? ]
Mẹ Lục: [ Không được, mẹ không muốn bị chụp lại cùng với con, hơn nữa con đã quên mất tin tức lần trước rồi à? Người đại diện của con lúc này còn cho phép con đi tới hiện trường công diễn à? ]
Lục Diên: [ . . . ]
Lục An An nhìn cuộc đối thoại của hai người, không nhịn được bật cười.
An An: [ Mẹ, vậy mẹ có muốn đi cùng với Hạ Hạ hay không? Úy Sơ Hạ ấy mẹ, là bạn học cùng khoa lại cùng ký túc xá với con ấy mẹ, bạn ấy cũng muốn tới xem con. ]
Mẹ Lục: [ Được nha, chủ ý này hay đó, con hỏi con bé xem xem, nếu con bé không muốn thì mẹ cũng không miễn cưỡng. ]
An An: [ Vâng, để con đi hỏi cậu ấy xem. ]
Lúc nghe thấy Lục An An hỏi Úy Sơ Hạ đồng ý ngay lập tức, vô cùng hăng hái muốn được đi cùng mẹ Lục.
Mẹ Lục tỏ vẻ đến lúc đó sẽ tới trường học đón cô ấy luôn.
Lục Diên oan ức trông mong nói: [ Mẹ à, sau khi An An trở lại mẹ liền không cần con trai nữa rồi ư. ]
Mẹ Lục: [ Hôm nay con mới biết à? ]
Lục An An lại cười.
Cô vừa cười liền đối diện với ba đôi mắt sáng quắc nhìn lại.
Cô mím môi, nhìn về phía ba người: “. . . Nhìn tớ như vậy làm gì?”
“Cậu cười cái gì thế?”
“Đang cùng mẹ của tớ nói chuyện phiếm mà.”
Khúc Tĩnh gật gật đầu, hời hợt nói: “Cũng không biết có thể lưu đến cuối cùng hay không đây, tớ cảm thấy khẩn trương quá đi.”
“Sợ cái gì chứ?” Thường Thiến an ủi cô ấy: “Cùng lắm là bị loại thôi, tớ có thể lưu đến bây giờ đã rất thỏa mãn rồi.”
Khúc Tĩnh nhìn vào mắt cô ấy, gật gật đầu: “Tớ cũng vậy.”
“Đừng nản chí, cố lên.”
Lục An An nói: “Chúng ta cần phải có lòng tin với chính mình!”
“Nói đúng lắm, cố lên cố lên.”
Bốn người khích lệ nhau, đối với việc ngày mai phải biểu diễn cũng càng ngày càng tự tin.
*
Ngày công diễn.
Lần này các cô không còn biểu diễn ở sân khấu nhỏ như mấy lần trước nữa, đến cả khán giả đến xem cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước.
Lúc đám người Lục An An đến hiện trường, còn chưa kịp từ trong xe đi xuống đã nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều các fans đến tiếp ứng.
Cả đám các cô dù còn chưa ra mắt nhưng đều đã có fans của riêng mình.
Thường Thiến thấy vậy rất kích động.
“A a a a a tớ nhìn thấy tên của tớ kìa!”
“Tớ cũng vậy tớ cũng vậy.”
“Trời ạ, từ trước đến nay tớ chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế này.”
“Tớ cũng thế!”
Lục An An quay đầu nhìn ra bên ngoài, khóe môi hơi nhếch lên.
Đây là một cái cảm giác rất kỳ diệu, trước đây cô còn là một người đứng trong đám người kia, nhưng hôm nay. . . Cô vậy mà lại trở thành đối tượng được mọi người truy đuổi.
“An An, An An, cậu nghĩ gì thế?”
Lục An An nhìn về phía Thường Thiến, nhẹ giọng nói: “Đang nghĩ một chút mấy chuyện trước đây.”
Trước đây mỗi khi Thịnh Hành có hoạt động cô cũng hầu như là ngay lập tức chạy đến hiện trường tiếp ứng.
Chỉ cần có thời gian, cô đều sẽ đi.
Vì idol của mình làm tốt mỗi một lần tiếp ứng, đây vẫn luôn là việc mà cô theo đuổi.
“Thật kích động quá.”
“Tớ cũng vậy.”
Lục An An nhìn cô ấy cười nói: “Đêm nay phải cố gắng biểu diễn thật tốt.”
“Ừ ừ.”
Mọi người xuống xe đi vào hậu trường tiến hành trang điểm.
Hôm nay trang phục của Lục An An tương đối khác với hình tượng trẻ trung dịu dàng ccc mối tình đầu lần trước. Lần này trang phục của cô là một bộ váy mỏng khá nóng bỏng, vừa mặc lên người liền hấp dẫn tới không ít người chú ý lại phía này.
“Má nó!”
“Cậu đẹp quá!”
“An An, hôm nay cậu thật giống như tiên nữ.”
“A a a a a Tớ cũng muốn được mặc kiểu váy xinh đẹp như thế.”
“Nhìn lại bài hát của cậu đi, không thích hợp.”
Mọi người đều là mấy đứa nhóc chưa lớn, đại đa số tâm tư của mọi người vẫn còn đơn thuần và hoạt bát, chỉ cần một chút việc nhỏ cũng có thể thảo luận với nhau đến cả nửa ngày.
Đột nhiên, Lục An An phát hiện, hình như đề tài mà các cô ấy trò chuyện với nhau càng ngày càng sai lệch.
“Các cậu đang nói gì thế?”
Dụ Thư che mặt cười, liếc mắt nhìn cô nói: “Bọn tớ đang nói, cậu… Ngực cậu hơi nhỏ.”
Lục An An: “? ? ?”
Thường Thiến: “A, sao cậu lại nói luôn ra thế.”
Dụ Thư: “Chỉ đùa một chút thôi mà, An An sẽ không cảm thấy gì đâu, cùng lắm thì độn thêm vào là được.”
Lục An An cúi đầu liếc nhìn… Không còn gì để nói.
Cô thấy…Cũng không nhỏ đến mức đó mà.
Đang nghĩ nghĩ, Khúc Tĩnh lại nói ra lời kinh người: “Ngực nhỏ cũng không sao, sau này có bạn trai sẽ khác thôi.”
“Má nó, Khúc Tĩnh, cậu đang nói cái gì đó?”
Mọi người kinh ngạc thốt lên.
Gương mặt của Lục An An đỏ rực, cảm giác mình là một người có tuổi tâm lý hai chín ba mươi tuổi mà vẫn có chút không sánh bằng mấy cô gái trẻ hai mươi này.
Đây đều là đang nói cái gì đây.
Khuôn mặt của cô vẫn đỏ rực, không kịp phản bác thì lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến một tiếng cười quen thuộc.
Mọi người quay đầu lại thì thấy năm vị huấn luyện viên đã đứng ở nơi đó từ bao giờ.
Liễu Mộng Đình đang cười tới độ không đứng thẳng nổi, ngước mắt lên nhìn mấy cô gái trong phòng, sau đó lại bật cười ra tiếng.
Cố Bạch và Ôn Luân khụ một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác nói: “Đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Trong nháy mắt, cả đám nữ sinh đang túm năm tụm ba một chỗ đều cảm thấy xấu hổ lúng túng lại có chút bất lực.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đều muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lận Chi Hòe lại nhíu mày nhìn về phía mấy cô gái nhỏ, khiển trách nói: “Các em đều đã chuẩn bị kỹ càng trăm phần trăm cho màn biểu diễn rồi à? Đứng đây nói linh ta linh tinh cái gì đấy, có nghĩ tới có thể bị quay hình lại hay không hả?”
Mọi người ngẩn ra.
Tầm mắt Lận Chi Hòe rơi vào trên người Lục An An, châm chọc nói: “Hi vọng mọi người vẫn nên có chút tự mình biết lấy mình, đây là sân khấu thực lực, không phải là nơi chỉ nhìn tướng mạo và dáng người.”
Cố Bạch phục hồi lại tinh thần.
“Cô Lận, đừng nghiêm nghị như vậy chứ, các em ấy chỉ là đang nói đùa mà thôi, muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng một chút thôi không phải sao.”
Liễu Mộng Đình cũng gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa, mấy nữ sinh mà tụ tập lại với nhau lúc nào mà chẳng nói nhiều hơn bình thường, không sao đâu.”
Cô mỉm cười nhìn mọi người: “Chớ để ở trong lòng, hiện tại cứ thả lỏng một chút, lát nữa không phạm sai lầm là tốt rồi.”
Cô đè lại ý cười xuống nói: “Các vị huấn luyện viên đi ra ngoài trước nhé, các em cố gắng chuẩn bị đi.”
“. . . Vâng ạ.”
Mấy vị huấn luyện viên vừa đi, mọi người đều có chút xấu hổ lúng túng.
“Thực xin lỗi cậu, An An.”
“Không có chuyện gì đâu.” Lục An An khẽ cười: “Tớ không để ở trong lòng đâu mà.”
Thường Thiến nói thầm: “Cô Lận tại sao lại nói quá đáng như vậy, chúng ta lúc đào tạo cũng không thư giãn một chút nào mà, bây giờ chỉ tâm sự với nhau cũng không được sao.”
Lục An An vỗ vỗ đầu cô ấy: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cô Lận cũng vì chúng mình nên mới nói như thế.”
Thường Thiến lườm cô một cái.
Người khác không biết thì thôi chứ các cô ấy còn không biết Lận Chi Hòe cứ suốt ngày nhằm vào Lục An An sao.
Suốt khoảng thời gian đào tạo này Lận Chi Hòe cứ rảnh ra là lại đá xéo Lục An An dăm ba câu, đây cũng đã trở thành chuyện hằng ngày luôn rồi.
Mặc dù mọi người đều không nhìn nổi, nhưng khổ nỗi cô ta lại là huấn luyện viên, cũng không thể nói cô ta cái gì được.
Cô ta lấy lí do là vì muốn tốt cho Lục An An, thế nhưng bên trong bên ngoài lời đều đang ám chỉ Lục An An, nói cô chỉ là một cô nhóc nhỏ bé chưa nổi tiếng, ám chỉ cô đừng có cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.
Lục An An không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu cô ấy: “Nhanh đi thay quần áo đi, đợi lát nữa còn phải lên sân khấu biểu diễn nữa.”
Thường Thiến làm mặt mếu: “Tớ còn chưa ăn cơm nữa.”
Lục An An: “. . .”
Cô dở khóc dở cười gật gật đầu: “Được rồi, tớ đi ra bên ngoài gọi điện thoại một chút.”
Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô còn chưa làm đâu.
Nhiệm vụ ngày hôm nay —— khiến cho Lục Diên khen cô.
Lục An An vừa nghĩ tới đó là lại cảm thấy đau đầu.
Cô tránh khỏi nhân viên công tác, đi tới chỗ chân cầu thang có ít người qua lại.
Chờ hai phút sau, Lục Diên nhấc máy.
“An An?”
“Vâng.”
Con ngươi Lục An An chuyển động: “Anh trai.”
“Em nói đi.”
“Anh có nhìn thấy ảnh em gửi cho anh không?”
“Có thấy.”
“Anh có thấy đẹp không?”
Lục Diên cười hỏi: “Ý em là người hay là váy?”
Anh nhíu nhíu mày, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình, nói: “Sao em lại mặc hở hang như vậy? Cái chương trình kia của các em còn phải làm đến mức này sao, mau bảo nhân viên công tác đổi một bộ khác cho em đi.”
Lục An An: “. . .”
Cô nghẹn lại, lườm vào không khí một cái: “Anh, em muốn hỏi anh thấy em mặc vậy có được không, không phải muốn anh bảo em đi thay quần áo.”
Lục Diên: “Không đẹp.”
Lục An An tiếp tục dây dưa: “Thật sao?”
“Đương nhiên, em còn không tin vào ánh mắt của anh trai em sao?”
Lục An An tức giận, dậm chân làm nũng nói: “Em không tin, anh mau nói em đẹp đi.”
Lục Diên: “. . ..”
Lục An An: “Anh trai.”
Cô kéo dài âm cuối, làm nũng nói: “Lần trước em còn khen anh đẹp trai đó.”
Lục Diên sặc một cái: “Cho nên bây giờ em đang muốn lấy lần trước đến trao đổi với anh phải không?”
“Đúng vậy.”
Lục Diên thở dài.
“Anh biết ngay mà, em đúng là cái đồ không có lương tâm.”
Đôi mắt của Lục An An cong cong: “Anh mau nói đi.”
“Được rồi được rồi, hôm nay An An nhà chúng ta là người xinh đẹp nhất, đã được chưa?
” Được rồi ạ.”
Lục Diên lại dặn dò cô hai câu Lục An An mới cúp điện thoại.
Nhiệm vụ hôm nay của cô đã hoàn thành rồi, cô cúp máy xoay người lại, vừa quay đầu. . . Liền đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.
Nụ cười trên mặt Lục An An cứng đờ, há miệng thở dốc: “. . . Thầy Thịnh?”
Thịnh Hành hờ hững không chút để ý nhìn vào khuôn mặt của cô, trầm thấp nặng nề đáp một tiếng.
“Thầy, thầy đến từ lúc nào vậy ạ?”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Để tôi ngẫm lại đã.”
Lục An An nghẹn một cái, trợn to mắt nhìn anh.
Thịnh Hành mỉm cười, đôi môi vẽ ra thành một đường cong trêu trọc cô: “Từ lúc em đứng đây năn nỉ anh của mình khen em xinh đẹp.”
“Oanh” một cái, Lục An An cảm thấy mình cong đời rồi.
Lẽ nào Thịnh Hành đã biết anh trai của cô là ai rồi?
Nhưng chắc là không phải đâu, vừa rồi cô cũng không gọi tên của Lục Diên ra mà, hơn nữa âm thanh trong điện thoại rất nhỏ, Thịnh Hành hẳn là sẽ không nghe được đâu nhỉ, cô cũng không mở loa ngoài mà.
Càng nghĩ Lục An An càng cảm thấy bồn chồn trong lòng.
“Cái đó, thầy Thịnh, thầy có nghe thấy anh ấy nói cái gì không?”
“Không.”
“Ồ.”
Lục An An thầm thở phào.
Một hơi này vừa mới thông xuống, cô lại đột nhiên quấn quýt chuyện ban nãy mình mè nheo đòi Lục Diên phải khen mình cho bằng được, trong nháy mắt tâm trạng lại căng thẳng.
Thẹn thùng, xấu hổ và lúng túng lập tức xông lên não.
Thịnh Hành cứ như là biết rõ cô đang suy nghĩ cái gì, tầm mắt rơi vào trên mặt cô một lát, khẽ cười: “Rất đẹp.”
“Cái gì ạ?”
Đôi mắt Thịnh Hành mang theo ý cười nhìn cô, vươn tay lên sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Thầy Thịnh cảm thấy bạn học Lục hôm nay rất xinh đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT